Cô bé ngày xưa

Thursday, March 19, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (7)

Chương VII: Vào hang hùm
Khi Hoài Lâm tỉnh lại, âm thanh đầu tiên chàng nghe được là giọng nói đầy lo lắng của Công Đồ Nương: "Liệu có sao ko nhỉ. Lẽ ra chàng phải tỉnh lại rồi chứ".
Hoài Lâm mở mắt. Thấy một khuôn mặt lạ đang cúi nhìn sát mặt mình. Mệt mỏi, nhưng chàng ko nén nổi ý định trêu chọc Công Đồ Nương, đưa tay lên định gỡ mặt nạ dịch dung của cô. Tuy vậy cơ thể suy yếu khiến cử động của Hoài Lâm chậm chạp, nên Công Đồ Nương bắt được ngay. 
Cô vui mừng siết chặt tay chàng, cặp mắt long lanh: "Còn đùa được nữa à. Anh có biết tôi đã rất lo lắng ko?"
Hoài Lâm cười. "Lo cái gì. Chẳng phải mọi thứ đã trong dự tính của cô sao".
Công Đồ Nương mỉm cười "Anh làm rất tốt". 
Hoài Lâm nhìn quanh những khuôn mặt vui mừng xung quanh, nói "Cảm ơn mọi người"
Kim Dung nữ hiệp vội nói: "Thế tử hãy tĩnh dưỡng. Sức khỏe ngài còn yếu lắm". 
Hoài Lâm gật đầu. Chàng biết hiện nay chàng rất yếu, còn nhiều độc trong người, nhưng chàng đã làm được, chàng vẫn sống
Thượng cung đã ra tay với Hoàng hậu, vừa để lấy những chiếc nan quạt, vừa để vu oan hại chàng. Để tự cứu mình, Hoài Lâm đã dùng những bằng chứng tội ác của bà để trao đổi, buộc bà phải giúp mình thực hiện kế "kim thiền thoát xác". Không còn cách nào khác, Lục Nhàn đành đồng ý. 
Tuy nhiên Hoài Lâm ko thể tin bà. Chàng biết chắc bà vẫn sẽ thực hiện đúng kế hoạch, nhưng khi đã đưa chàng trót lọt ra ngoài thì sao, bà đâu có dễ dàng buông tay. Nhất định bà ta sẽ khống chế chàng, lúc đó muốn chàng đưa hết chứng cứ, hoặc thậm chí cả những chiếc nan quạt hoàng hậu tặng chàng từ trước cũng dễ như trở bàn tay. Hoài Lâm đâu chịu bó tay như thế. 
Kế hoạch kim thiền thoát xác ấy, chàng chỉ đề nghị để làm Lục Nhàn bận tâm mà xao lãng sự chú ý thôi. Chàng biết chỉ cần có cơ hội, người của mình nhất định sẽ ứng cứu nên chàng chủ động tạo ra cơ hội ấy, bằng cách yêu cầu chăn mền và thức ăn. Lục Nhàn đang bị xáo trộn tâm trí khi bị Hoài Lâm uy hiếp, sẽ chỉ chú tâm vào việc thực hiện kế hoạch cứu chàng, mà ko mảy may để tâm đến chuyện thức ăn đưa vào cho Hoài Lâm
Và quả đúng, người của chàng đã nắm được cơ hội duy nhất ấy. Hoa bạch anh có độc, khiến cơ thể lạnh đi, mất mạch đập, như là đã chết. Hoa này được khéo léo cắt tỉa, ngụy trang thành bông so đũa quê chàng, loài hoa mà nếu ko rành sẽ khó phân biệt. Con dao nhỏ ngụy trang thành cọng bông súng, nằm lẫn trong đám cọng bông súng thật. Và cả túi máu gà được giấu trong đám kèo nèo. Quản ngục ko ngờ những thứ này nằm sờ sờ trước mắt, chỉ kiểm tra đáy nồi. Chừng đó đủ cho chàng thoát thân. 
Hoài Lâm đoán rằng mọi người canh đúng thời gian thuận tiện để cứu Hoài Lâm ra ngoài nên bên ngoài đưa hoa độc lúc nào chàng ăn lúc đó, để chất độc phát tác đúng lúc cần thiết. Thời cơ đến, trước mặt đông đảo lính canh ngục, chàng lại dùng con dao nhỏ cứa một ít da nơi cổ. Máu gà thì được chàng giắt trong cổ áo, chỉ ấn nhẹ là xịt ra đỏ thẫm. Sẽ không ai biết được đó là vết thương giả, trừ khi rửa vùng đó sạch sẽ. Thêm nữa, chàng lúc đó thật sự trúng độc bạch anh, mất mạch, mất nhịp tim, ai mà không hoảng hốt. 
Chàng được đưa đến y viện ngay lập tức. Và khi đó, kế hoạch giải cứu tiếp tục thực hiện. Hôm ấy là ngày cục Thượng cung nhập hàng, đúng 6 tháng một lần, nên trong cung nhộn nhịp hơn thường ngày rất nhiều, quả là cơ hội vàng cho Hoài Lâm thoát thân. Từng đoàn xe ra vào liên tục. Cung nữ binh sĩ ai cũng bận rộn. Và Hoài Lâm đã được giấu vào xe chở hàng an toàn rời khỏi cung.
Nhớ lại mọi chuyện vừa trải qua, Hoài Lâm không khỏi bồi hồi. 
Chàng nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, dịu dàng nói: “Cám ơn tỷ xinh đẹp”. 
Thư Hương mỉm cười, cô như thấy lại cậu bé con ngày nào, khi còn là cậu nhóc đen nhẻm mới được Linh Vương nhận nuôi. 
Ngày ấy, khi gia cảnh có biến, Thư Hương phải tá túc ở Linh Vương phủ. Cô nhớ mãi, trong màn mưa bụi ấy, một cậu bé đưa ánh mắt đơn độc, tựa cột ngắm mưa rơi. Một mối đồng cảm dâng tràn, khiến cô chú ý đến cậu bé. Rồi từng ngày từng ngày, cô dõi theo cậu bé, vui mừng khi thấy nó ngày càng trưởng thành. Cô lấy tên Hương Thư vào cung làm việc và thăng tiến lên vị trí Tổng quản tại Tư chế phòng. Thấy Hoài Lâm gặp nạn, cô không thể ngồi yên. Cuộc giải cứu chàng hôm nay, dĩ nhiên có phần lớn công sức của Thư Hương, từ việc khéo léo kích động Lục Nhàn làm theo kế hoạch của Hoài Lâm, đến việc đưa thức ăn vào ngục, đến cả việc sắp xếp ngày ra tay cứu chàng. Nhìn thấy cô, Hoài Lâm đoán ra ngay tất cả.
Nhưng dĩ nhiên phải có những người khác nữa kế hoạch mới thành công. Chắc chắn những người này đã trà trộn vào đám xe chở hàng, lên kế hoạch thật tỉ mỉ mới đưa được Hoài Lâm ra ngoài. Mọi người thấy chàng đã tỉnh, đều nhẹ nhàng thở ra, cáo lui để chàng nghỉ ngơi. Chỉ còn Công Đồ Nương vẫn nấn ná chưa bước ra.
Hoài Lâm nói với cô: " Cô khéo thật đấy. Làm rất giống. Món ăn ấy là món ăn của quê hương tôi, tôi đã ăn ko biết bao lần mà mới nhìn còn nhầm đấy, suýt ăn luôn món canh ấy rồi.". 
Công Đồ Nương hỏi lại: " Sao anh biết là tôi làm thế?". 
Hoài Lâm cười "Hôm ấy, trong cái lều bên cánh đồng, ko phải chúng ta đã nói chuyện về những bông hoa sao. May thật là tôi đã luôn nhớ những lời cô nói". 
Công Đồ Nương đỏ mặt. 
Hoài Lâm tiếp " Tôi biết bạn bè tôi, người thân tôi sẽ ko bỏ rơi tôi. Chỉ cần có cơ hội liên lạc, họ nhất định sẽ tìm cách".
Công Đồ Nương nói "Tôi cũng thật khâm phục anh. Anh bố trí người rất kỹ. Bà Lục Nhàn ấy đã ngỡ là giăng lưới bắt hết người của anh, ai ngờ vẫn sót".
Hoài Lâm đã đoán ra bạn bè mình ít nhiều bị ảnh hưởng, nhưng lúc trong ngục, chàng ko có được tin tức nào, giờ đây, khi nghe Công Đồ Nương kể lại chuyện cướp ngục bất thành, tay chàng nắm lại thành quyền, môi mím lại.
Trong những ngày sau đó, Hoài Lâm tĩnh dưỡng để lấy lại sức. Chàng không nguôi nghĩ đến chuyện giải oan. Triều đình cũng phát lệnh truy nã. Minh Vương được lệnh đưa quân về thành. Hoàng thượng không muốn gặp các công chúa, lại ra lệnh cho Linh Vương, Vũ Vương đóng quân ở biên cương, không được vào thành. Những tin tức đưa đến làm Hoài Lâm và mọi người thập phần lo lắng. Hiện nay binh lực chia ba, một phần trong tay Bắc Kỳ Phong, đang đóng ngoài biên quan, phần còn lại trong tay các vương gia. Vốn trước nay quân đội của Linh Vương và Vũ Vương rất mạnh, còn quân đội của Minh Vương ở nơi xa xôi, thám báo báo về thì thấy cũng không bao nhiêu. Hiện nay, Kinh thành chỉ có Cấm vệ quân, những quân đội có thể bảo vệ Hoàng thượng đều không ở gần. Minh Vương vốn trước giờ bị coi như mối nguy mà bỗng chốc được tận dụng. 
Hoài Lâm thở dài, nói: “Chắc chắn có uẩn khúc. Hoàng thượng ko thể nào đối xử với tôi như thế”
Hàng ngày, Công Đồ Nương chăm sóc thuốc thang cho Hoài Lâm. Chàng lúc này rất hay đăm chiêu nghĩ ngợi và ít nói hẳn. Công Đồ Nương cũng ko dám cắt ngang suy nghĩ trong đầu chàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên. Câu chuyện duy nhất mà họ nói với nhau lúc này là thuật dịch dung. Hoài Lâm muốn học dịch dung, nhưng điều này không thể gấp gáp . Công Đồ Nương đã mất 5 năm học dịch dung, nhưng cũng chỉ có thể dịch dung thành một khuôn mặt khác với chính mình, chứ vẫn chưa thể dịch dung thành ai khác. Hoài Lâm trầm ngâm rồi đề nghị Công Đồ Nương hãy ở bên chàng, giúp chàng dịch dung để che giấu thân phận. Công Đồ Nương nhẹ nắm bàn tay chàng động viên. Cô cảm giác được cả những sợi gân nổi lên trên đôi tay mạnh mẽ và ấm áp kia, trong lòng có một niềm tin mạnh mẽ: rồi mọi sự sẽ ổn.

Khi sức khỏe đã ổn định, Hoài Lâm chuyển đến một biệt viện ở phía nam kinh thành. Công Đồ Nương đi cùng chàng, thấy vị trí biệt viện này thật là tốt, vừa kín đáo, vừa tiện đi lại, đi hướng nào cũng có thể dễ dàng thoát khỏi kinh thành, lại dễ nắm tin tức vì nó chỉ cách con đường lớn ở kinh thành vài ngõ phố không mấy sầm uất.
Một lão bộc mở cửa cho hai người. Hoài Lâm đưa bái thiếp cho lão bộc và nói “Ta là bạn của Tuấn Lộc công tử”. Ông lão cầm bái thiếp xem kỹ rồi vội vàng đưa hai người vào. Biệt viện khá yên tĩnh, cây cối xanh mát, có mấy dãy nhà rất rộng rãi. Công Đồ Nương và Hoài Lâm được bố trí ở những căn phòng tốt nhất, được đối xử như thượng khách. 
Suốt mấy ngày, Công Đồ Nương không thấy chủ nhà đâu. Các chiến hữu của sư phụ Kim Dung vẫn cử người liên lạc, bàn bạc rất lâu với Hoài LâmHoài Lâm thì hành tung rất bí ẩn. Chàng thường xuyên biến mất. Công Đồ Nương hiểu tính chàng. Các thuộc hạ Hoài Lâm đều từng nói, nếu chàng không nói thì tất có lý do, không nên cố hỏi làm gì. Nhưng với bản tính tò mò, cô định bụng sẽ tìm hiểu, khổ nỗi Hoài Lâm cứ thoắt ẩn thoát hiện, cô chưa lần nào thành công.
Cho đến một ngày, Công Đồ Nương bắt gặp chàng lại trèo tường ra phố, không dùng mặt nạ dịch dung, chỉ đội một chiếc mũ rộng. Phía sau bức tường phía đông của biệt viện này là một con hẻm nhỏ, chỉ vài người bán hàng rong. Nhưng con hẻm này lại dẫn ra phố lớn phía tây kinh thành. Công Đồ Nương vội vàng đi theo. Phố rất sầm uất, cô căng mắt nhìn theo bóng lưng Hoài Lâm. Nhưng dáng vóc Công Đồ Nương thấp bé, có lúc đông người che chắn tầm nhìn khiến cô không thể nhón lên để dõi theo Hoài Lâm được, bị vuột mất chàng. Công Đồ Nương đành tặc lưỡi tiếc rẻ, tính quay lại nhà thì thắt lưng bỗng bị siết chặt, thoáng chút đã bị người ta nhấc lên. Chưa kịp hoàn hồn, cô đã thấy mình trên lưng một con ngựa, 
Hoài Lâm ôm choàng từ phía sau, cười nói: “Đói bụng sao ko rủ tôi. Đi thôi, chúng ta đến Thiên Hương lâu”. Hai chân chàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa nhấc chân phi như bay
Thiên Hương Lâu vốn từ lâu được mệnh danh là Kinh thành đệ nhất tửu lâu, nằm trên con phố sầm uất
Một tiểu nhị chạy ra đón, Hoài Lâm vung bạc ra, rồi đi thẳng lên lầu. Ngồi xuống một phòng nhìn ra đường lớn, Hoài Lâm thành thạo cầm lấy quyển thực đơn, gọi món ăn
Tiểu nhị bưng đồ ăn ra. Công Đồ Nương lần đầu nhìn thấy những món ăn thế này. Cô ăn rất thật tình. Bên cạnh cô, Hoài Lâm chỉ chậm rãi gắp rau nhai. 
Công Đồ Nương nói : “Anh không ăn sao?" 
Hoài Lâm trả lời: “Mấy món ở đây tôi cũng không thích lắm”. 
"Vậy anh đến đi làm gì?” 
“Ở đây ngoài món ăn ra còn có đàn hát rất hay”. 
Tiểu nhị đứng cạnh nghe thấy, bèn nói: “Đình Đình cô nương ở đây là nổi tiếng hát hay nhất kinh thành đấy ạ”.
”Vậy mời cô ấy ra hát một khúc đi”. Tiểu nhị lật đật chạy đi
Lát sau, một mùi hương thanh nhẹ lan tới, có một bóng dáng thanh mảnh lướt nhẹ vào, ngồi phía sau rèm châu trước mặt, ở gian ngoài. Một giọng hát vang lên, tuy không đặc biệt nhưng có vẻ đầy cảm xúc
Cô ấy không mang theo đàn, hát cũng không hay lắm, chắc chắn không thể là ca kỹ bậc nhất. Công Đồ Nương ngạc nhiên quay lại nhìn thì bắt gặp khuôn mặt Hoài Lâm có biểu cảm thật lạ lùng. Đôi mắt phượng vừa sáng lóng lánh vừa mang vẻ mê đắm
Bên kia rèm, giọng người đẹp cất lên: “Chàng còn nhớ khúc hát này ko?”
Đôi mắt Hoài Lâm mơ màng sâu thẳm, giọng nói dịu dàng : “Ta làm sao quên được”
Giọng người đẹp không nén nổi xúc động: “nhớ ngày ấy, chàng thường hát cho em nghe”
Hoài Lâm tiếp lời” Cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ”
Giọng cô gái nức nở: “Cả giọng hát và hình bóng chàng theo em vào giấc mơ cho đến tận bây giờ”
Một đôi tay trắng mịn nõn nà vén rèm. Một cô gái bước ra, khuôn mặt trái xoan sáng trong, đôi mắt hạnh long lanh, môi anh đào chúm chím, quả là một mỹ nhân
Hoài Lâm bước tới trước, đỡ lấy nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nồng nàn trìu mến, những đóa hoa tình đỏ thắm nở lộp độp giữa không trung
Công Đồ Nương há hốc mồm quan sát từ lúc mỹ nhân mới bước vào, thấy vậy lẳng lặng bước ra ngoài. 
Mỹ nhân dường như ko để ý đến sự có mặt của Công Đồ Nương, bây giờ như sực tỉnh cơn mơ, vội nói: “Dừng lại!”, rồi nàng quay sang Hoài Lâm, mặt hờn dỗi “Chàng thật tốt, hẹn hò với thiếp còn mang nô tài theo, còn cho hắn ngồi ăn chung bàn. Thiếp còn chưa từng ngồi dùng bữa cùng chàng”
Ôi mỹ nhân hờn dỗi trông cũng thật đáng yêu
Hoài Lâm giải thích: “Nàng biết hoàn cảnh hiện giờ của ta rồi đấy. Luôn cần người bảo vệ”
Mỹ nhân trợn mắt: “Bảo vệ? Hắn ư?”
Hoài Lâm cười: “Nàng đừng coi thường. Đây là đệ tử của Hải Lam dược sư đấy”
Mỹ nhân nghi hoặc, Công Đồ Nương giả bộ cúi người chào, cố ý lộ ra bộ kim châm cứu vẫn mang bên mình. 
Ngọc Dâng lập tức thay đổi thái độ: “Xin thứ lỗi cho tiểu nữ đã thất lễ. Tiểu nữ là Ngọc Dâng. Xin dược sư giúp đỡ cho Hoài Lâm công tử”
Ồ thì ra ko phải là ca kỹ. Công Đồ Nương nói: “Cô nương đừng khách sáo. Tại hạ sẽ gắng hết sức”
Hoài Lâm âu yếm nhìn Ngọc Dâng nói: ‘Nàng đứng quá lo cho ta. Nàng đến đây có ai biết ko?”
Ngọc Dâng đáp: “Thiếp nói với Ngọc Hương tỷ tỷ rằng đi dâng hương, rồi trốn đến đây. Bọn a hoàn đã lo liệu ổn thỏa, sẽ không ai nghi ngờ đâu”
Hoài Lâm lại nói: “Ta lo cho nàng quá. Hãy cẩn thận nhé”
Ngọc Dâng nói: “Thiếp thì lo cho chàng. Mong chàng luôn bình an”
Hai mắt lại nhìn nhau đắm đuối, hai tay lại siết chặt nhau, hoa tình lại nở tưng bừng. Công Đồ Nương nghĩ nếu cô ko đứng đây chắc bọn họ đã ôm ấp nhau nồng nhiệt rồi
Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa. 
Ngọc Dâng giật mình, vội nói: “Thiếp phải đi rồi”, 
Hoài Lâm vẻ mặt lưu luyến ko đành, nói: “Ước gì ta có thể thoải mái gặp nàng”. 
Mắt Ngọc Dâng lại rơm rớm nhìn Hoài Lâm tha thiết: “Thiếp sẽ cố gắng giúp chàng. Chàng cứ liên lạc với thiếp như cách cũ nhé”
Nói đoạn, nàng kiên quyết quay đi như sợ chỉ đứng đó thêm chút nữa nàng sẽ không đủ dũng khí chia tay chàng.
Khi tà áo Ngọc Dâng khuất sau cánh cửa, Hoài Lâm quay sang hỏi Công Đồ Nương đang đơ mặt: “Cô sao thế?”. 
Công Đồ Nương: “Nổi da gà”. 
Hoài Lâm cười, Công Đồ Nương lại nói: “Sao anh có thể đầu độc tâm hồn thơ ngây của tôi hả. Trả công tôi làm lồng đèn đi. Lần sau nhát gái thì đừng có làm mỹ nam kế nhé”. 
Hoài Lâm cười phá lên: “Tôi tưởng cô từng nói sẽ giúp tôi kia mà”

Một đêm nọ, đã canh ba nhưng Công Đồ Nương chợt tỉnh giấc, cảm thấy khát nước. Trong đêm tối, cô sờ soạng đi về phía bếp để lấy nước uống thì bỗng nghe tiếng vù, rồi bỗng một vật thể rơi xuống bụi hoa trong tiểu viện. Suy nghĩ trong đầu Công Đồ Nương là trộm, vì người đáng hoàng có ai giữa khuya trèo tường vào đây. Công Đồ Nương nín thở đứng yên trong bóng tối. Hắn đi lại phía bếp, bước đi trầm ổn không hề sợ sệt. Công Đồ Nương thóang ngạc nhiên. Võ công cô không cao, chỉ là bình thường. Phải lấy bất ngờ mới thắng được. Nghĩ vậy, Công Đồ Nương rón rén đi phía sau hắn rồi bất ngờ tung chưởng. Hắn lập tức nghiêng người né tránh. Công Đồ Nương mất đà, trọng tâm không vững, ngã nhào sang một bên. Trong đầu cô loáng thoáng ý nghĩ: chết rồi, gặp cao thủ.
Gã đàn ông kia còn kêu “A” lên một tiếng, như vô cùng bất ngờ về hành vi đánh lén của Công Đồ Nương. Giọng nói nghe quen quen, cô quay lại, thấy khuôn mặt Hoài Lâm đang sửng sốt nhìn mình, tay còn cầm chiếc mặt nạ dịch dung cô làm cho chàng. Công Đồ Nương cũng bất ngờ, nhìn Hoài Lâm. 
Hoài Lâm rót cho Công Đồ Nương một chén trà. Chẳng chờ cô hỏi Hoài Lâm đã nói: “Từ phía tây thành về nhà, tôi trèo tường vào cho đỡ phiền mọi người”
Cô hỏi Hoài Lâm: “Nói đi. Biệt viện này là của anh phải ko?”
Hoài Lâm mỉm cười: “Cô tinh lắm. Dĩ nhiên thỏ khôn phải có ba cái hang”
Công Đồ Nương cười: “Vậy anh có mấy cái hang?”
Hoài Lâm nói: “Rất nhiều” 
Rồi chàng cười cười “Biết nhiều chuyện đôi khi không tốt đâu. Cô ko sợ tôi sao?”
Công Đồ Nương cười: “Anh sẽ giữ tôi lại bên cạnh hay sẽ giết tôi?”

Triều đình vốn là nơi nhiều mưu sâu kế hiểm. Công Đồ Nương biết chàng thuần hậu, nhưng cô luôn tỉnh táo cho rằng, để tồn tại trong môi trường khốc liệt này, chàng thật sự không đơn giản. Cài tai mắt trong cung, rồi chuẩn bị cả rất nhiều “hang” cho mình…những điều ấy nói lên rằng chàng cũng đã được tôi luyện, cũng đã quá hiểu chuyện đấu đá chốn quan trường. Bất giác Công Đồ Nương cảm thấy chàng như xa vời vợi, như ở một thế giới khác mà cô hoàn toàn lạ lẫm. Cô nén tiếng thở dài
Hoài Lâm nói: “Tôi chỉ sợ tôi không thể làm cả hai việc đó”
Công Đồ Nương tròn mắt. 
Hoài Lâm tiếp: “Không thể giữ cô lại bên cạnh, cũng không thể xuống tay với cô. Vì thế, tốt nhất là cô đừng biết nhiều”
Bóng của những chiếc lá cây đung đưa che khuất nửa khuôn mặt Hoài Lâm
Hoài Lâm nói tiếp: “Từ lâu tôi đã chuẩn bị rất nhiều biệt viện và một số cửa hàng. Tôi hoàn toàn có thể lo cho mình một cuộc sống nhàn nhã no đủ suốt đời. Nhưng tôi không thể. Tôi không đành lòng nhìn bạn bè tôi vướng vòng lao lý vì tôi, tôi không can tâm khi gánh nỗi oan này, tôi cũng không thể từ bỏ thân phận Thế tử”
Công Đồ Nương nhìn thấy trong ánh mắt chàng ánh lên những tia cương nghị. Công Đồ Nương hỏi tiếp: “Tôi sẽ giúp anh. Thế anh điều tra đến đâu rồi?”
Hoài Lâm nói: “Hiện nay Hoàng thượng đã tỉnh lại, nhưng ngài cư xử lạ lắm. Toàn bộ cung nữ và thái giám trong cung hoàng thượng đều bị thay đổi. Hoàng thượng lại còn ra lệnh cho Minh Vương mang quân trở về kinh thành. Chắc chắn có uẩn khúc. Sức khỏe ngài đang dần ổn định. Ngài có cho vời một thần y từ Miêu cương đến chữa trị nữa. Tôi đã điều tra thuốc Hoàng thượng dùng, tất cả đều là thuốc tốt.”
Công Đồ Nương nói: “Có lẽ cần vào cung một chuyến”
Hoài Lâm nhìn cô trầm ngâm.
Vài ngày nữa trôi qua. Cũng đến lúc kế hoạch vào cung của Công Đồ Nương và Hoài Lâm có thể thực hiện. Hôm ấy, hoàng cung có việc. Những đại phú gia trong nước đều được Hoàng thượng triệu kiến, dùng tiệc và vui chơi. Hoàng cung sẽ bận rộn. Bình thường việc trông coi cung nữ trong Tẩm cung của Hoàng thượng sẽ do 4 chị em Hương, Hoa, Dâng, Đời coi sóc. Hôm nay, chỉ có Ngọc Dâng đảm nhận việc này. Đây là cơ hội quý giá cho Hoài Lâm và Công Đồ Nương trà trộn vào cung
Sáng sớm, Công Đồ Nương trong trang phục a hoàn, hơi ngượng ngùng khi thấy Hoài Lâm nhìn mình chằm chằm. 
Hoài Lâm cũng hơi ngượng ngùng quay đi, nói: “À, lần đầu thấy cô trong trang phục nữ nhi”
Hai người cùng bước ra chiếc xe ngựa lộng lẫy chờ sẵn ngoài cửa. 
Công Đồ Nương hỏi: “Đừng nói là anh cũng chính là Phúc Lộc công tử đó nhé”. 
Hoài Lâm cười: “Nếu ko còn thân phận thế tử, ra ngoài sống mà muốn dễ dàng thì phải có chút tiếng tăm”. Phúc Lộc công tử nổi tiếng hầu như ai cũng biết. Hàng năm, Phúc Lộc phủ phát ra 100 thẻ bài. Những người có thẻ này đến Phúc Lộc Trang cầu xin giúp đỡ đều sẽ nhận được ân huệ, ngoại trừ chuyện bất lương Phúc Lộc Trang không thể giúp. Hầu hết những lời cầu xin giúp đỡ đều là về tiền bạc hoặc là các mối quan hệ, hầu như đều được đáp ứng. Phúc Lộc công tử của Phúc Lộc Trang lại ít lộ mặt, nên hầu như không mấy ai biết mặt. Chính vì hai điều này mà Phúc Lộc Trang ngày càng nổi tiếng. Hôm nay, Hoài Lâm và Công Đồ Nương cầm bái thiếp của Phúc Lộc công tử để vào triều đình.
Hoàng thượng chỉ ngồi nhận lễ của các đại phú gia một chút rồi về tẩm cung nghỉ ngơi. Minh Vương thay hoàng thượng tiếp đón mọi người. Tiệc linh đình được dọn ra, tiếng cười vang vang khắp nơi, Công Đồ Nương theo đúng kế hoạch, chuồn êm ra ngoài, theo lời dặn dò kỹ lưỡng của Hoài Lâm, đến đúng vị trí hẹn với Ngọc Dâng.

Ngọc Dâng thuận lợi đưa Công Đồ Nương trong trang phục cung nữ vào tẩm cung của Hoàng thượng. Bên kia náo nhiệt bao nhiêu thì tẩm cung của Hoàng thượng yên tĩnh bấy nhiêu. Ngọc Dâng cắt đặt một cung nữ đứng ngoài canh gác rồi vào cùng Công Đồ Nương. Cô thấy ngay Hoàng thượng đang nằm thiêm thiếp bên giường. Sắc mặt này…rõ là người có bệnh. Nhìn tới nhìn lui không thấy ai, Công Đồ Nương đánh liều bước lại gần bắt mạch nơi tay Hoàng thượng. Mạch tượng khá ổn định, có thể thấy Hoàng thượng đang được điều trị rất tốt, bệnh tình đang thuyên giảm, nhưng sao mặt Hoàng thượng nhìn bạc nhược, không có thần thế nhỉ. Công Đồ Nương định thần kiểm tra những vật dụng chung quanh Hoàng Thượng, cô chợt để ý đến một mùi hương rất dễ chịu, không phải là mùi long diên hương. “Không dùng long diên hương mà dùng một loại hương khác, có lẽ vấn đề là ở đây” Công Đồ Nương lẩm bẩm. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra chỗ phát ra mùi hương, chính là chiếc túi thơm ngài đeo bên mình. Công Đồ Nương nhẹ nhàng mở túi ra, trong túi là dược liệu đã tán mịn. 
Công Đồ Nương đang xem xét thì bất ngờ nghe bên ngoài có giọng nữ: “Hoàng thượng, Ngọc Hương cầu kiến”. 
Ngọc Dâng mặt tái nhợt, lo lắng nhìn Công Đồ NươngCông Đồ Nương cũng biến sắc, vội lấy một ít gói vào tờ giấy rồi giấu vào ngực, đeo trở lại chiếc túi thơm cho Hoàng thượng.
Ngoài cửa hình như sốt ruột, lại lên tiếng: “Ngọc Dâng, em có ở đó ko?”. 
Trong đầu Công Đồ Nương chợt nghe ớn lạnh. Đây đúng là cô chị rất ghê gớm của Ngọc Dâng đây rồi. Bây giờ làm gì cũng không kịp. Cô ngay lập tức lao lại phía Ngọc Dâng đang run rẩy, phóng kim độc vào cô ta. Ngọc Dâng trợn mắt ngạc nhiên rồi gục xuống. Tới lượt mình, Công Đồ Nương lấy máu gà giắt sẵn trong người ngụy trang một khuôn mặt bê bết máu rồi nằm sấp xuống, ngụy tạo tư thế bị tấn công
Mọi việc vừa xong xuôi thì Ngọc Hương tông cửa lao vào. Thấy em mình nằm sóng soài, cô la to: “Có thích khách”, rồi nhào tới vừa khóc vừa lay gọi Ngọc Dâng.
Công Đồ Nương cố gắng nằm im, dùng tai để quan sát tình thế. Cấm vệ quân kéo tới, phong tỏa khắp nơi. Một lát sau, có lệnh đưa cô cùng Ngọc Dâng về Thái y viện. Vừa được khiên đi vài bước, bỗng một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Dừng lại”. 
Thôi xong, Công Đồ Nương than thầm trong bụng. Khi nãy, lợi dụng tình thân của Ngọc Hương với Ngọc Dâng may ra mới có thể trốn thoát. Ngọc Hương vì lo lắng cho Ngọc Dâng sẽ mất đi lý trí, ko để ý đến tình hình, chứ bây giờ xuất hiện một người khác, sẽ thấy ngay điểm vô lý. Mà nhất là theo giọng điệu này thì người ấy còn có quyền hơn cả Ngọc Hương. Phen này thảm rồi. 
Giọng người phụ nữ lại vang lên: “Ngọc Hương, con cứ mang Ngọc Dâng đi, còn cung nữ này để lại, ta cần xem qua một chút”. 
Giọng Ngọc Hương tức tưởi xa dần, tim Công Đồ Nương lại càng đập như trống trận. Cô nghe mùi hương thoang thoảng càng lúc càng gần, càng gần
Đang ko biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì để thoát khỏi tình thế thì bỗng có tiếng gươm giáo loảng xoảng, tiếng chưởng lực tung ra. Hình như lại có biến. 
Có tiếng cung nữ la to: “Thích khách”
Công Đồ Nương hé mắt nhìn thì thấy một thân ảnh mặc bộ đồ đen, che mặt đang tung hoành giữa mấy chục cấm vệ quân. Tình thế bỗng chốc hỗn loạn. Công Đồ Nương vội bật dậy hỗ trợ. Cô định phóng độc châm vào vài người gần nhất, nhưng không thể. Hoài Lâm, người mặc áo đen, đang thi triển Bách biến quỷ ảnh, môn khinh công có tác dụng phòng thủ rất tốt, gây tình thế hỗn loạn, vì thế Công Đồ Nương không thể phóng châm, sợ trúng chàng. Công Đồ Nương thầm than, cái tên này, sao lựa đúng lúc mà dùng món này thế cơ chứ. Cô vốn biết Hoài Lâm tính tình ôn hòa, nhu mì, võ công hắn luyện chắc cũng chú trọng những món phòng thủ, hoặc lấy nhu thắng cương. Nhưng cô cũng không ngăn nổi bực bội, rủa thầm trong bụng, kỳ sau phải nói hắn luyện thứ gì để có thể phóng độc châm hỗ trợ mới được. 
Giọng Hoài Lâm la lên” Chạy đi”
Rõ ràng Hoài Lâm kiếm cách ra khỏi buổi tiệc, âm thầm đi theo hỗ trợ Công Đồ Nương. Chàng gây náo loạn cũng để Công Đồ Nương có thể chạy thoát. Cô vội lách ra khỏi tầm mắt người đàn bà áo tím đang la hét chỉ đạo Cấm vệ quân vây bắt thích khách, chạy thật nhanh, lòng cầu mong bà ta chậm thêm một chút rồi hãy phát giác cô. 
Bây giờ có thể mở mắt quan sát địa thế, đúng như cô đoán, đám hỗn loạn xảy ra ngay trước tẩm cung của Hoàng thượng. Đám cấm vệ và cung nữ loạn thành một đoàn, người tham gia vây bắt Hoài Lâm, người sợ hãi la hét thất thanh. Tình thế thuận lợi để trốn thoát, nhưng Công Đồ Nương không có con đường nào để đi, ngoại trừ vào lại tẩm cung của Hoàng thượng. 
Hoài Lâm đang gây rối ngay ngoài tẩm cung, chàng không cho ai bước qua đám loạn để vào, Công Đồ Nương nhẹ nhàng dùng khinh công tung mình trên những cây xà, bên dưới, mấy cung nữ đang túm tụm lo lắng quan sát đám vây bắt thích khách, Hoàng thượng đã được hộ tống đến Điện Chiêu An. Hiện nay trong tẩm cung không còn ai. 
Công Đồ Nương nghĩ đến vẻ mặt đắc thắng của Lục Nhàn. Có lẽ bà ta nghĩ rằng cô cùng đường rồi.
Công Đồ Nương nhẹ nhàng đến bên long sàng của Hoàng thượng, cô nhớ lại những lời của Hoài Lâm dặn dò, mò mẫm một lúc lâu, rồi ấn vào mép giường. Thanh âm bên ngoài tẩm cung càng lúc càng lớn. Có vẻ như Hoài Lâm đang dần yếu sức, đã bị Cấm vệ quân đánh lùi về phía sau. Công Đồ Nương không thể bỏ đi một mình lúc này, dù thế nào cũng phải chờ Hoài Lâm. Cửa bị bật tung. Hoài Lâm một thân máu me đang lùi dần lùi dần về phía long sàng. Công Đồ Nương căng thẳng lẩm nhẩm, chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi. Cấm vệ quân tràn vào, đứng đầy lối ra duy nhất. Bóng dáng màu tím nhức nhối đứng giữa mấy hộ vệ cũng dần tiến tại. Trên mặt Lục Nhàn nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể có câu trả lời thỏa đáng. Những con chuột đã chui vào bẫy. Từ lâu bà đã nghĩ đây là dịp duy nhất chúng có thể vào gặp Hoàng thượng. Bà lợi dụng Ngọc Dâng, và khéo léo tương kế tựu kế để tạo một cái bẫy dụ chúng vào. Nếu chúng thành công gặp được Hoàng thượng cũng không làm gì được, vì hiện nay cục diện đã do bà khống chế, Hoàng thượng không nghe chúng nói đâu. Đáng tiếc Ngọc Hương tri hô sớm quá, chứ nếu ko đã có thể vu luôn cho chúng tội danh giết vua, lần này chứng cứ càng rõ ràng, ngàn đời không rửa sạch. Nhưng không sao, chỉ cần bắt được Hoài Lâm, bà đã có thể ăn ngon ngủ yên.
Lục Nhàn nheo mắt hài lòng nhìn hai con chuột bị dồn vào ngõ cụt. Hoài Lâm nhảy phắt lên giường ngồi cạnh Công Đồ Nương, tay vẫn cố tung Đạn chỉ thần công vào đám cấm vệ. 
Lục Nhàn mỉm cười. Dĩ nhiên nếu chúng thích thì trói chung chúng cũng được, coi như ân huệ cuối cùng, ra đi cho có cặp, than vãn với nhau cũng bớt buồn. Nhưng, có điều gì đó ko ổn, Lục Nhàn mở to mắt. Hai người ngồi trên giường bỗng nghiêng đi, rồi biến mất. Cùng với tiếng chuyển động của dây cáp, mặt giường thụt xuống, tạo thành một cửa hầm vuông vức. 
Lục Nhàn há hốc mồm. Thật không ngờ, ở đây có cơ quan. 
Bà ta hét lên: “Bắt lấy chúng, không cho chúng chạy thoát”
Nhưng khi đám Cấm vệ quân lao đến, thì cửa hầm đã nhanh chóng đóng lại, để lại mặt long sàng với những khớp nối khít như chưa từng có cơ quan chôn giấu bên trong ...

Hết chương VII

Tác giả: Cloud_cherry

1 comment: