Cô bé ngày xưa

Thursday, June 11, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (19)


Chương XIX: Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi (*)


Đối với một tiểu thư cành vàng lá ngọc thì chuyến đi này quả thật vất vả. Tuy vậy, Thanh Vy chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. A hoàn của cô lo lắng nhìn tiểu thư mệt mỏi đến rã rời trong xe ngựa dằn xóc. Cô định đưa cho tiểu thư uống ít nước thì bỗng xe xóc một cái thật mạnh rồi dừng lại, định vén màn xe lên xem thử chuyện gì thì một tiếng ồm ồm hung hăng quát lên: “Đường này do ta làm, cây này do ta trồng, biết điều thì để lại lộ phí và đàn bà, đàn ông thì xéo đi, không thì mảnh giáp cũng chẳng còn”
A hoàn mặt tái xanh nhưng Thanh Vy ngược lại vô cùng bình tĩnh. Hai hộ vệ đã định xông lên nhưng Thanh Vy ngăn lại. 
Cô hỏi: “Bọn chúng đông không?”
Tuy rằng hộ vệ của phủ học sĩ võ công không tồi, nhưng nhìn ra thấy cả mấy chục tên thảo khấu, Thanh Vy biết họ không thể đối đầu. 
Cô đành nói: “Cầm hết số bạc ta đem theo đưa cho hắn, nói là toàn bộ số tiền ta có rồi”
Nhưng đám thảo khấu lại được voi đòi tiên. Chúng đòi khám xét xe ngựa xem có còn đồ gì quý giá không. Hai hộ vệ và a hoàn cố ngăn chúng lại. 
Một cô a hoàn vội nhét tay nải vào tay cô, nói: “Tiểu thư, mau chạy trước đi”
Thế là cô xuống xe, chạy ra sau phía sau. A hoàn đỡ cô lên ngựa của hộ vệ. Tuy nhiên đám sơn tặc đã thấy cô, chúng lập tức cử người rượt theo. Thanh Vy sợ hãi thúc ngựa nhưng tên sơn tặc đã áp sát. Mặt mũi cô tái ngắt không còn hột máu. Lúc này, Thanh Vy nghe tiếng quát: “Dừng tay”
Rồi một bóng đen lao đến, chỉ một chiêu đã đánh bại tên sơn tặc đang truy đuổi cô. Thanh Vy hoàn hồn, nhìn thấy ân nhân sau khi lạnh lùng ra tay khiến tên sơn tặc bất tỉnh đã lui lại, cung kính đứng bên một người, là Hoài Lâm, đúng là chàng rồi. 
Hoài Lâm nhìn kỹ cũng đã nhận ra Thanh Vy, chàng ngạc nhiên chưa kịp mở miệng thì Thanh Vy đã kêu lên: “Cứu người. Phía này”
Hoài Lâm khoát tay, một cô nương vội chạy tới đỡ Thanh Vy, còn chàng và chục hộ vệ vội phi ngựa theo hướng Thanh Vy chỉ. Chỉ một lát sau, toán người ngựa đã trở lại. Đi cùng họ có cả cỗ xe của Thanh Vy và hai hộ vệ cùng hai a hoàn, ai nấy mặt mày tuy lấm lem nhưng vô cùng tươi tỉnh. Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm, định nói lời cám ơn nhưng đã kịp thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoài Lâm. 
Chàng nói: “Quá liều lĩnh”
Thanh Vy biết mình đã hồ đồ, không lường trước hiểm nguy đến mức suýt nữa bản thân lâm vào nguy hiểm, nên chỉ im lặng biết lỗi. 
Hoài Lâm nói: “Chỉ còn một ngày đường nữa là tới trấn Bình An. Đến nơi, ta sẽ báo cho Đại học sỹ đưa người đến đón nàng”
Nói xong, chàng quất ngựa phóng về phía trước. Thanh Vy thở phào, dù sao đã qua nguy hiểm, và ít nhất cô sẽ đến được thị trấn Bình An. Đi cùng Hoài Lâm sẽ an toàn, tới đó sẽ tính tiếp

Trấn Bình An là một thị trấn nhỏ miền núi nằm sát biên giới phía bắc Đại Gạo và Giả Kim Quốc. Vì địa thế khá đặc biệt nên triều đình cẩn thận cử cả quân đội đến trấn giữ. Đến nơi, Hoài Lâm vội đến ngay Huyện phủ. Biết Thế tử đến, quan huyện Thiết Hào - hiện đang ở trấn Bình An vội ra tận cổng đón. Hoài Lâm cũng không khách khí, muốn nhờ Thiết Hào thu xếp cho mình và Thanh Vy chỗ ở, lại cho người báo cho Đại học sỹ về việc Thanh Vy đang đi cùng mình. 
Thiết Hào vốn biết hôn ước của Hoài Lâm và Thanh Vy nên vô cùng cung kính, trong lòng chỉ hơi nghi hoặc khi thấy cặp đôi này chưa làm lễ đã đi cùng nhau. Hôm sau, Thiết Hào tổ chức tiệc rượu đón mừng Thế tử. Tiệc rất lớn, mời tất cả những người có máu mặt trong trấn đến dự. Trước phủ, xe ngựa nối nhau dài dằng dặc, đông như trẩy hội, áo xống rực rỡ. Trong phủ giăng đèn kết hoa, tiếng nói cười ồn ã vô cùng náo nhiệt. Khách nữ được sắp xếp ngồi riêng. Các mệnh phụ, tiểu thư vây quanh săn đón, chìu chuộng Thanh Vy. Hôm nay cô mặc một chiếc váy bạc thêu chỉ đỏ, trang điểm trang nhã, trông quả là tuyệt thế giai nhân, khiến ai nấy đều phải liếc nhìn. Nhưng Thanh Vy cũng không chú tâm nói chuyện với đám mệnh phụ, tâm tư cô đang đặt hết nơi thế tử Hoài Lâm, không giấu nổi mong muốn nhìn thấy chàng, thỉnh thoảng lại liếc sang khu vực khách nam. Hôm nay chàng mặc trường bào màu xanh thẫm, thắt lưng khảm ngọc, đầu đội kim quan, thần thái quả là phong lưu anh tuấn. Chàng đang cực kỳ bận rộn, chào hỏi, uống rượu với các khách nam. Hoài Lâm cũng không ngờ tiệc đón mình lại làm long trọng đến vậy, nhưng chàng tự nhủ, thế cũng tốt, biết càng nhiều người, việc tìm kiếm Công Đồ Nương lại càng dễ. Thế nên chàng niềm nở, vui vẻ, nhưng cũng dùng đôi mắt tinh tường của mình quan sát nhận định từng vị khách. Ánh mắt chàng bất chợt dừng lại ở một cô gái - dung mạo khá thanh tú, xiêm y màu trắng, ngồi khá tách biệt bên khu vực nữ nhân. Dáng lưng này, cách ngồi hơi co ro, cách để tay này, sao quen thuộc quá
Hoài Lâm liếc mắt xuống đôi tay cô gái, một tia thất vọng bỗng dưng dâng lên trong lòng chàng. Tay cô gái trắng trẻo mịn màng, không hề có vết sẹo nào, vậy là cô ấy không phải Tiểu Côn Đồ của chàng. Ngày Công Đồ Nương bị trúng độc ở Hàng Không Động, chàng đã cắn thật mạnh vào tay cô ấy, vết cắn để lại sẹo. Công Đồ Nương có thể dịch dung khuôn mặt nhưng lại chẳng hề phát hiện ra vết sẹo nơi tay mới chính là đặc điểm khiến Hoài Lâm luôn nhận ra cô. Cô gái này không có vết sẹo đó, nhưng dáng vẻ này rất quen thuộc, khiến chàng vẫn không thể rời mắt, làm các khách nữ chung quanh thấy ánh nhìn đó bắt đầu thì thào. Cô gái như nghe thấy gì đó, hơi ngẩng lên nhìn về phía Hoài Lâm. Ánh mắt cô ấy nhìn thoáng qua chàng, thản nhiên như không, rồi lại quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Hoài Lâm vốn bình tĩnh nhưng giờ đây tâm trạng chàng thật sự đang rối rắm. Cô ấy vừa không có vết sẹo trên tay, ánh mắt của cô ấy cũng chứng tỏ cô ấy không quen biết chàng, thế nhưng không hiểu sao trong lòng Hoài Lâm lại cứ thấy quen thuộc. Chàng định quay sang hỏi quan huyện thì lại vừa đúng lúc cuộc thi thơ bắt đầu, chàng phải trở lại ghế chủ tọa. Cuộc thi thơ lấy cảm hứng về mùa đông. Thị trấn Bình An này phía bắc Đại Gạo, sát biên giới Giả Kim Quốc, nên thời tiết cũng có điểm không giống những nơi khác của vương quốc, mùa đông sẽ có băng tuyết. Tuy hiện nay trong phủ đặt rất nhiều lò sưởi dọc hành lang nên cực kỳ ấm áp, nhưng ngoài trời tuyết vẫn bay bay tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn, vì vậy các nhà thơ thi hứng cuồn cuộn, múa bút xoay tít
Các thiên kim, mệnh phụ cũng muốn mình được chú ý, tận lực nghĩ thơ, khuôn mặt có chút đăm chiêu. Chỉ có Thanh Vy tiểu thư, vốn nổi danh tài nữ kinh thành, ung dung hạ bút thành văn. Cô ngước lên thì đã thấy Hoài Lâm đi về phía khu vực bàn của khách nữ, nhưng…chàng đến gần cô gái áo trắng. Quan huyện đã nói cho chàng, cô ấy là Kim Đông Uyển - con gái của Kim Thiện Hải, chủ nhân của Di Xuân Đường, một tiệm thuốc lớn nhất trong trấn. Chàng lẩm nhẩm tên cô, cái họ này là họ phổ biến của Giả Kim Quốc, vậy ra, cô không phải người Đại Gạo sao? Nhưng sao ta lại cứ thấy quen thuộc?
Đông Uyển cô nương không chú ý đến chuyện làm thơ, nhưng đột nhiên thấy ai nấy nhìn mình, cô ngạc nhiên ngẩng lên đã thấy Thế tử đứng cạnh, đang nhíu mày nhìn tờ giấy trắng tinh trước mặt cô. 
Chàng cất giọng quan tâm: “Cô không làm thơ sao?”
Tiểu thư Thanh Vy gần đó cũng cười ngọt ngào: “À ra đây là Đông Uyển cô nương, nghe nói kế thừa y thuật xuất thần nhập hóa của lệnh tôn, tôi thật khâm phục”
Đông Uyển nghe Thanh Vy tán tụng mình đến tận trời mà bất giác rùng mình, đành gượng gạo gật đầu nói cảm ơn. 
Ngay lập tức Thanh Vy chuyển chủ đề: “Cô nương thông minh như vậy, chắc trong đầu đã có bài thơ rồi. Hãy viết ra chung vui cùng mọi người đi”
Đông Uyển nghĩ thầm, cô tiểu thư này thật không phúc hậu. 
Nhưng vị Thế tử bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, cô viết một bài đi”
Đông Uyển không thể từ chối, lúng túng, vội vàng cúi xuống, tận lực suy nghĩ. Mới đến thị trấn này có mấy tháng, cảm nhận mùa đông cũng không có gì đặc biệt, biết viết gì đây. Đột nhiên trong tiềm thức cô hiện lên khung cảnh nào đó rất quen thuộc, có nam tử đang đọc văng vẳng hai câu thơ về mùa đông, nghe rất…kỳ cục, nhưng bắt lấy ý thơ, cô viết ra ngay một bài:
Giữa trưa tuyết đổ trắng trời đông 
Môi khô, mắt buốt, má ửng hồng 
Lặng yên thiếu nữ ngồi bên trướng 
Mơ gặp tình quân thỏa nhớ mong
Viết xong bài thơ ra giấy, Đông Uyển chưa kịp ngẩng đầu thì chợt nghe Thanh Vy tiểu thư kêu thất thanh: “Thế tử, tay chàng kìa”
Cô nhìn lên, thấy bàn tay chàng đang cầm bút bỗng tràn ra một dòng máu đỏ 
Các cô gái đều sợ hãi kinh hô thành tiếng. Đông Uyển vội băng lên phía trước, nói: “Để tôi xem”
Thì ra chỉ là bút cắt vào da, chảy một ít máu. Nhưng khi chạm vào tay chàng, cô thấy một cảm giác thật lạ. Giật mình nhìn lên, cô phát hiện khuôn mặt anh tuấn của chàng đang gần sát mặt mình, môi nở nụ cười, ánh mắt trìu mến. Cảm giác thân quen đột nhiên vây bọc lấy cô, cùng dòng suối cảm xúc tuôn tràn, có nhớ nhung, có đau đớn, có lo lắng yêu thương và vô vàn những cảm xúc mà cô không thể gọi tên. Cô hốt hoảng buông tay chàng ra, rồi vội vàng chạy đi bất chấp ánh nhìn ngạc nhiên lẫn chế giễu của mọi người, bất chấp cả tiếng Hoài Lâm gọi đuổi theo phía sau: “Chờ đã”
Quản sự của phủ quan huyện vội chạy theo nhưng cô không nghe thấy gì nữa, chỉ vội nói lời cáo từ. Ngoài cửa, chiếc xe ngựa của Thiện Hải đã chờ sẵn. Cô leo lên xe mà tâm trạng vẫn hỗn loạn. Bên ngoài, vầng trăng sáng tỏ trên trời, soi sáng cả mảng tuyết lấp lánh trên mặt đất, làm đầu óc cô thanh tĩnh lại một chút. 
Cô thầm thì “Vậy thật ra đó là cái gì nhỉ? Tại sao lại thấy như đã gặp anh ta từ trước, lại thấy có khát khao mong chờ, lại có sợ hãi”
Về tới Di Xuân Đường, Thiện Hải chỉ khẽ bảo: “Về rồi à”
Cô chợt hỏi: “Sao hôm nay cha không đi cùng con?”
Thiện Hải nói: “À, vì ở đó có một người ta chưa muốn gặp”
Đến lúc này, ông mới quay lại, thấy khuôn mặt tái xanh của cô. 
Cô run lên nói: “Con sợ. Có điều gì đó khiến con rất hoảng sợ, con cần trấn tĩnh lại”
Thiện Hải nhìn theo bóng lưng Đông Uyển bằng đôi mắt thâm trầm
Về phòng, Đông Uyển ngồi thừ ra, suy nghĩ mông lung. Ánh mắt cô vô thức lướt xuống đôi tay mình. Có ai biết dưới lớp da mịn màng này, da thịt của cô đã rữa cả ra, vô cùng kinh khủng. Ký ức còn sót lại trong đầu cô không có bao nhiêu. Cô chỉ biết mình là con gái của đại phu Thiện Hải danh tiếng, vì mắc một chứng bệnh lạ nên phải dùng một loại thuốc đặc biệt phối từ máu người chết. Loại thuốc này làm cô mất dần ký ức, mất cả những cảm xúc của một con người. 
Cô rùng mình hoang mang: “Bấy lâu nay mình chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng tại sao khi chạm tay vào người ấy, những cảm xúc đã mất từ lâu bỗng quay trở lại”

Ở huyện phủ, Hoài Lâm đang chăm chú nghe kể về Đông Uyển. Cô ta là con gái của chủ nhân Di Xuân đường danh tiếng, mới được đón đến đây ở 2 tháng. Nghe nói, Di Xuân đường y thuật cao minh, có thể cứu người bệnh nặng sắp chết. Tiếng lành đồn xa, bệnh nhân tấp nập, tuy nhiên, cũng có những người bệnh quá nặng Di Xuân Đường phải bó tay. 2 tháng vừa rồi đã có 8 người chết, lại toàn là nữ. Tuy vậy, số người chết so với số người được cứu sống vẫn rất thấp, nên người ở nơi khác vẫn ồ ạt đến Di Xuân Đường mua thuốc, khám bệnh
Thanh Vy lặng im nghe chuyện, rồi hỏi Hoài Lâm: “Hình như chàng quen biết cô ấy?”
Hoài Lâm trả lời: “Cô ấy thật giống một người mà ta quen”
Cùng lúc đó, tại Di Xuân đường, một bệnh nhân nữ trẻ tuổi lại vừa mất. Thiện Hải lạnh lùng cần chén thuốc máu đưa cho Công Đồ Nương. Cô cầm chén máu uống cạn một hơi, mùi tanh tưởi của máu chẳng làm cô bận tâm. 
Cô mệt mỏi nghĩ: “Đúng là mình chẳng còn cảm xúc, chẳng biết sợ hãi máu người nữa”
Cô lại nhớ đến ánh mắt nam tử trong bữa tiệc. Chỉ một cái chạm tay mà cảm xúc trong cô xáo động, dù là đớn đau, sợ hãi, nhưng đó là cảm xúc của một con người
Mấy ngày nay, Hoài Lâm tìm cách tiếp cận Đông Uyển. Cải trang tìm đến Di Xuân Đường cũng không gặp được cô, chàng chỉ còn cách đột nhập khuê phòng. 
Tặc Nương châm chọc: “Chưởng môn ơi, ngài thả dê không đúng lúc đúng chỗ rồi”
Hoài Lâm phớt lờ. Chàng đang lãnh giáo Tam Nương tinh tế các phương thức xâm nhập khuê môn của hái hoa tặc. Sau một hồi xem xét các phương thức, cuối cùng chàng chọn bài đơn giản nhất, cơ bản nhất: trèo tường đột nhập khuê phòng, dùng mê hương bắt cóc Đông Uyển. 
Hoài Lâm là một học trò rất thông minh. Chàng nắm bắt bài học cơ bản hái hoa tặc rất nhanh, hôm sau đã nôn nóng thực hành.
Đợi lúc đêm tối, Hoài Lâm cùng ba cô nương Tam Nương tinh tế phóng vun vút trong bóng đêm. Sau khi nhận được ánh nhìn khích lệ của các cô, chàng hít một hơi, vận nội công nhảy qua tường, rồi phi thân lên Tuyết Nhiên Các, nơi ở của Đông Uyển. Giờ này, chắc nàng đang ở trong phòng. Chàng rón rén bước đến gần cửa, tay run run lôi ống trúc trong người ra, lại lấy một ít thuốc mê trong lọ cho vào. Đục một lỗ trên giấy dán cửa, chàng nhẹ nhàng đưa ống trúc vào. Lần đầu làm chuyện xấu nên chàng không nén nổi khẩn trương hồi hộp, tim đập mạnh, mặt nóng lên, đầu óc có chút rối rắm. Vừa định thổi thì bỗng nhiên có người đập vào vai một cái, Hoài Lâm giật mình, hít mạnh.
“Khụ khụ khụ” Chàng ho muốn đứt hơi, toát mồ hôi thầm nghĩ: “Thôi xong. Mình hít toàn bộ thuốc mê vào rồi”
Hình ảnh cuối cùng lọt vào tầm mắt chàng chính là khuôn mặt lạnh lùng của Đông Uyển
Khi Hoài Lâm tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau. Chàng thấy mình bị trói, ngã ngồi trên ghế. Tình huống này quen quen, làm chàng nhớ lại chuyện cũ, không nén nổi mỉm cười
Giọng Đông Uyển vang lên bên cạnh: “Giờ phút này mà còn cười à”
Hoài Lâm ngước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Đông Uyển, trả lời: “Ta từng bị một cô nương đưa vào tình huống tương tự thế này, mà còn nguy hiểm hơn kìa”
Đông Uyển mở to mắt thắc mắc: “Hóa ra ngài rất hay đùa giỡn khuê nữ. Nhưng cô ấy đã làm gì ngài?”
Hoài Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: ‘Cô ấy đưa ta đến kỹ viện, để cho đám kỹ nữ hành hạ”
Đông Uyển chấn động. Trong đầu như nhớ ra một chuyện gì. Cô vô thức đưa tay ôm đầu. Hoài Lâm thấy thế hốt hoảng, vận công làm dây trói đứt phựt, lao đến đỡ Đông Uyển
Nào ngờ vừa thấy chàng đã thoát khỏi dây trói, Đông Uyển cô nương mặt mày biến sắc, quay lưng bỏ chạy. Hoài Lâm vôi lao theo, kêu lớn: “Dừng lại, đừng đi, ta có điều muốn hỏi”
Nhưng Đông Uyển bỏ ngoài tai. Cô không suy nghĩ gì cả, chỉ muốn trốn chạy khỏi chàng. Khi nãy nghe chàng nói, cô lại như chợt nhớ ra điều gì. Một điều gì đó, thật mơ hồ, như ẩn trong màn sương mù khiến cô không rõ lắm. Nhưng cô lại cảm thấy những cảm xúc lại cuồn cuộn dâng trào. Những sợ hãi, mong chờ, khát khao, đau khổ ấy, cô muốn có, nhưng nhất thời chưa chấp nhận được, khiến cô sợ hãi. 
Hoài Lâm là cao thủ võ lâm, dĩ nhiên nhanh chóng bắt kịp Đông Uyển. Thấy Hoài Lâm đã tới gần, cô hốt hoảng, vấp ngã sóng soài. Hoài Lâm biến sắc lao đến đỡ cô, khiến cả hai ngã lăn trên đất. 
Bất ngờ bị ngã đau, lại thấy mình bị Hoài Lâm nằm đè lên người, Đông Uyển nhất thời giận dữ, đưa tay tát Hoài Lâm thật mạnh, la to: “Anh thật vô sỉ”
Hoài Lâm đang lồm cồm ngồi dậy đã lãnh trọn cái tát vào má. Nhưng sau giây lát bất ngờ, chàng cười to: “Dữ dằn vậy mới đúng là nàng chứ”
Đông Uyển cũng sững sờ hoang mang, lẩm bẩm: “Đúng vậy, hình như tôi trước đây cũng hay cư xử thế mà”
Mắt Hoài Lâm ánh lên một tia hy vọng. Chàng hỏi: “Cô nói sao?”
Nhưng đúng lúc này, có tiếng gõ cửa rồi giọng a hoàn vang lên: “Đông Uyển cô nương!”
Hoài Lâm mặt mày biến sắc. Cô nam quả nữ ở chung phòng trong tình thế ko minh bạch thế này, thanh danh thế tử và Đông Uyển cô nương sẽ mất sạch. Đông Uyển cũng nghĩ thế, cô đang lúng túng tìm chỗ cho Hoài Lâm trốn. Nhưng khi quay lại thì thấy chàng đã không còn đứng đó, hai cánh cửa sổ mở toang
Hôm sau, hôm sau nữa Hoài Lâm lại trèo tường đến khuê phòng của Đông Uyển. 
Đông Uyển cô nương biết chàng không có ý xấu, đã không còn đề phòng. Cô nhận ra không phải là cô sợ gặp chàng, mà đúng ra là cô sợ đối mặt với những cảm xúc của mình.
Nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi nữa. Từng luồng cảm xúc cứ dần dần sống dậy. Cô hạnh phúc thấy mình là con người, chứ không vô cảm như trước. Dần dần, cô thấy mình bắt đầu mong chờ Hoài Lâm tới, cảm thấy thích nghe những câu chuyện của chàng. Chàng không nôn nóng, không thúc giục, cứ chậm rãi gợi lại từng chút. Những câu chuyện chàng kể cho cô nghe rất thú vị. Người con gái trong câu chuyện sao nghe thân thuộc quá, cô cảm giác như mình đều tham gia vào các câu chuyện của chàng, cảm xúc vẫn vẹn nguyên.
Hoài Lâm thì ngày càng tin chắc cô gái ấy là Công Đồ Nương. Nhưng vì sao tay cô không có vết sẹo thì chàng không biết. Chàng phát hiện rất nhiều điều khả nghi về Di Xuân Đường, nên bí mật phái người đi điều tra thật kỹ. Còn mình, ngoài những lúc xem xét các chứng cứ, thông tin về Di Xuân Đường, thì ngày nào cũng trông ngóng đến giờ để trèo tường vào gặp Đông Uyển
Có khi Tặc Nương hiến kế: “Ngài cứ bắt cóc cô ấy quách cho xong, khỏi nhọc công ngày nào cũng trèo tường lén lút khổ sở”
Nhưng Hoài Lâm gạt phắt: “Cái ta cần nhất là cảm xúc và ký ức của nàng ấy. Cô thấy nàng ấy lúc đầu đã hoảng sợ thế nào rồi đấy, là vì cảm xúc trở về quá nhiều khiến nàng ấy nhất thời không thể tiếp nhận nên đã sợ hãi muốn đóng chặt tâm hồn mình. Ta không muốn nàng ấy từ bỏ ký ức quay về. Ta cũng nóng lòng lắm chứ, nhưng vẫn phải kiên nhẫn, mỗi ngày kể cho nàng nghe một ít, rồi ngồi nghe nàng nói. Chút công sức trèo tường đột nhập có xá gì”
Tặc Nương nghe xong ngồi thừ, suy nghĩ: “Chưởng môn đúng là hái hoa tặc cấp cao, làm cho gái toàn tâm toàn ý đi theo mình. Quả nhiên xứng đáng chưởng môn”
Việc điều tra về Di Xuân Đường mấy ngày nay cũng có chút ít có kết quả. Hoài Lâm im lặng chăm chú nghe thuộc hạ báo cáo. Chủ nhân Di Xuân Đường quả có nhiều điều bí ẩn. Những điều tra gần đây cho thấy rất nhiều người của Di Xuân Đường thường xuyên liên lạc với Đam My Hắc Phái, và bản thân ông chủ Di Xuân Đường cũng có thân phận thật phức tạp. Chàng thoáng chau mày lo lắng.
Tối đó, Hoài Lâm vẫn đúng giờ đến Di Xuân Đường. Ánh trăng dát vàng trên mặt đất làm khung cảnh càng huyền bí nên thơ. Trái tim Hoài Lâm càng đập rộn ràng khi thấy bóng dáng quen thuộc của Đông Uyển đang ngồi bên chiếc bàn đá trong mảnh vườn trước Tuyết Nhiên Các. 
Chàng nhảy xuống, gọi khẽ: “Kim Đông Uyển”
Đông Uyển vẫn ngồi im bên bàn. Hoài Lâm bước lại gần, chợt giật mình thấy ánh mắt nàng chớp nhanh ra hiệu, nhưng đã muộn mất rồi. Từ sau các bụi hoa, 4, 5 rồi đến cả trăm người tay cầm cung tên đứng dậy, nhất loạt nhắm vào Hoài Lâm
Thiện Hải từ tấm bình phong phía sau bước ra, nhìn Hoài Lâm cười lạnh: “Mê đắm tửu sắc, ta thất vọng về ngài quá”
Hoài Lâm biết hắn châm chọc mình, chàng chỉ cười
Thiện Hải trầm giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thiện Hải”, Hoài Lâm nói, “ông cho rằng một trăm cao thủ có thể làm gì được tôi chứ”
Thiện Hải nhếch môi: “Nếu cộng thêm “hoá công tán” tích tụ dần dần từ khi ngươi tìm cách gặp gỡ Đông Uyển thì sao?”
Hoài Lâm cười gượng: “Không ngờ để bắt ta mà ông phải dụng công như thế. Thật hân hạnh”
Thiện Hải lạnh mặt, phất tay. Một trận mưa tên lập tức ào ào phóng tới. Hoài Lâm lập tức đưa kiếm đỡ tên. Lúc này, Lãnh Thiên nương cùng 3 ám vệ phi thân xuống, đứng quây lấy Hoài Lâm, cùng đỡ tên cho chàng. Hoài Lâm cùng đám ám vệ vừa đỡ tên vừa thoát khỏi hậu hoa viên. Nhưng kiếm phong đã ập tới từ sau lưng. 5, 6 cao thủ cùng lúc áp sát Hoài Lâm, ra chiêu nào cũng như muốn lấy mạng chàng. Hoài Lâm tả xung hữu đột tránh né. Nhưng chỉ một khắc sau, chàng đã thoát được họ. Hoài Lâm xoay mình định nhảy ra khỏi hậu hoa viên, nhưng chính lúc này, chàng nhận thấy cơ thể mình có vấn đề. Thanh kiếm dẻo chàng đeo đã theo chàng 5 năm, luôn nghe theo lời chàng. Vậy mà hôm nay chàng cảm thấy lực bất tòng tâm, ra tay không còn chính xác, mặt đất cũng như chao đảo đi. 
Lúc này Thiện Hải mỉm cười: “Chất độc bắt đầu phát tác rồi”
Động tác Hoài Lâm bắt đầu chậm lại. Chàng miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng trúng mấy nhát kiếm, máu nhỏ giọt ướt vạt áo. Phía bên kia, Thiện Hải mỉm cười đắc thắng. Phía sau ông ta, Đông Uyểnhoảng hốt mở to mắt nhìn Hoài Lâm. Máu chảy nhiều quá, trái tim cô nhức nhối, một cơn đau quặn dâng lên đến ngộp thở. Cảm giác đau đớn này…cũng thật là quen thuộc. Rồi chợt cô hốt hoảng, những hình ảnh loáng qua trong tiềm thức, toàn là khuôn mặt Hoài Lâm tái nhợt, lúc chàng bất tỉnh được đưa ra khỏi ngục tối, lúc chàng cùng cô nắm tay nhau chạy trong đường hầm, chàng đổ gục xuống vai cô, máu chảy dính ướt áo cô…Đông Uyển hoảng loạn, đúng rồi, cô đã ở đó cùng chàng, bàn tay cô nhuộm máu chàng ướt đẫm, sao cô lại quên nhỉ. Những hình ảnh cứ quay cuồng trong đầu, ngày một nhanh hơn, rõ ràng hơn, khiến Đông Uyển không thể chống đỡ, cô hét lên một tiếng rồi gục xuống bất tỉnh.
Hoài Lâm và Thiện Hải nghe thấy tiếng hét của Đông Uyển, đều giật mình. Đúng lúc này, Văn Tiếng, Tam Nương tinh tế cùng chục bóng đen phi thân xuống kịp thời yểm trợ, người đỡ lấy Hoài Lâm, người mở đường cho cả đám thoát ra. Hoài Lâm ngoái nhìn Đông Uyển đang ngất trên tay a hoàn, nhưng Thu Nương đã nói: “Đi thôi, lúc này không thể mang theo cô ấy”
Về đến phủ huyện chủ, Hoài Lâm mới cảm thấy vết thương đau như bị xát muối. Văn Tiếng nhanh nhẹn điểm vài huyệt đạo chỗ máu chảy, sau đó thoa thuốc lên, xong xuôi lấy băng vết thương lại. Hoài Lâm nói: “Vết thương chỉ ngoài da thôi, chủ yếu là tôi đã bị trúng độc, mau mời đại phu”
Thì ra loại độc mà chàng trúng có mùi thơm như hoa Hồng tâm tiêu. Mấy hôm đột nhập Di Xuân Đường, ngồi nói chuyện với Đông Uyển, chàng không biết là Thiện Hải đã có âm mưu. Lão đặt những chậu hồng tâm tiêu trong hậu hoa viên, khiến chàng không phát hiện ra trong không khí có độc. Thêm nữa, loại độc này không phát tác ngay, mà từng chút từng chút tích tụ lại. Hôm nay Thiện Hải chọn đúng thời điểm độc sẽ phát nên mới giăng bẫy chàng
Như vậy, Đông Uyển có biết không? Nghĩ tới điều này, Hoài Lâm chợt đau lòng. Chàng lắc mạnh đầu như xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua. Không, nàng chắc hẳn không biết. Nàng đau lòng khi thấy ta bị thương thế cơ mà. Chắc chắn nàng chỉ là con rối của Thiện Hải thôi.

Tại Di Xuân ĐườngĐông Uyển đang mệt mỏi nằm trên giường. Mấy ngày qua, cơn chấn động dần dần dịu lại, cũng là lúc cô nhớ ra tất cả. 
Từng ký ức như trang sách, từng lớp từng lớp mở ra trong tâm trí cô
Cô thấy mình chính là người con gái trong những câu chuyện mỗi đêm của Hoài Lâm
Cô thấy mình bị giam trong biệt viện của Đan Nhâm, cũng chính là Thiện Hải, người đang tự nhận là cha cô. Hắn cười nham hiểm: “Chỉ cần có cô ta, chúng ta sẽ dẫn dụ tên Thế tử Hoài Lâm tới. Lúc đó, muốn gì mà chẳng được, ngay cả hai mảnh ngọc làm con dấu cũng có thể lấy lại”
Trong 3 tháng sau đó, Đan Nhâm đấu không lại Lý Miên, cuối cùng rời bỏ Đam My Phái, mang cô đến Di Xuân Đường, một cơ sở mà hắn dùng tên Thiện Hải lập nên từ lâu. Lúc này, độc Bạch Thi Lục Nguyệt đã phát, Công Đồ Nương bắt đầu hứng chịu những cơn đau đớn, da thịt bắt đầu rữa ra, chảy máu không ngừng. Cô chết cũng được, khỏi phải làm con mồi cho chúng giăng bẫy Hoài Lâm, nhưng còn miếng ngọc bội thì sao, cô cần phải cho chàng biết, nó chính là bảo vật mà chàng cần tìm. Tay cô nắm chặt miếng ngọc bội đến phát đau
THIệN HảI dùng một loại thuốc khiến độc của cô ngừng phát tác. Nhưng loại thuốc này lại cần luyện bằng máu của thiếu nữ mới chết, còn có thể khiến thần trí u mê, quên hết quá khứ, sẽ từ từ biến cô thành một hình nhân vô tri vô giác. Trong những ngày tháng ấy, cô luôn tâm niệm một điều, không được quên Hoài Lâm, phải đưa lại chàng miếng ngọc bội. Phải chăng đó là cảm xúc khát khao mong chờ xuất hiện khi thấy chàng?
Công Đồ Nương ôm đầu. Cô giờ đã thành ma nữ, là nguyên nhân gây ra cái chết của bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi sao. Di Xuân Đường có y thuật cao minh che mắt thiên hạ, bao nhiêu người bệnh nặng đến Di Xuân Đường sẽ hết bệnh, duy chỉ có mỗi tuần một thiếu nữ không có bệnh gì đáng kể, nhưng sẽ chết dưới tay Di Xuân Đường, nhưng có ai phát giác ra đâu. Máu họ, cô đã uống mà không hề cảm thấy sợ hãi. Mình đã trở thành con người thế sao? Công Đồ Nương nhắm mắt đau khổ
Người cô lúc này rã rời. Một tuần trôi qua rồi, đã tới lúc phải dùng thuốc. Cánh cửa phía sau khẽ mở, để lọt ánh sáng vào phòng, làm xáo trộn dòng suy nghĩ của Công Đồ NươngThiện Hải cùng một a hoàn bưng chén thuốc vào. Hắn cất giọng trầm trầm: “Cô cần uống thuốc. Cô biết là nếu thiếu thuốc của ta, chỉ trong vòng một tuần, cô sẽ chết mà”
Hắn biết cô nhớ lại tất cả, đã ko còn giả vờ khách khí nữa. Cô a hoàn đặt chén thuốc trên chiếc bàn nhỏ, đỡ cô dậy uống thuốc. Trước khi bước ra ngoài, Thiện Hải quay lại nói: “Tên thế tử, người yêu của cô đã cử người điều tra chúng ta đấy. Sẽ nhanh thôi, hắn sẽ biết cô chính xác là ai”
Công Đồ Nương nhắm mắt. “Không, Hoài Lâm, đừng tìm em, tay em vấy nhiều máu tanh quá rồi. Em không muốn chàng biết sự thật này”

Ban đêm, Di Xuân Đường yên tĩnh. Không ai phát hiện một a hoàn nhỏ bé đầu cúi thấp, bước nhanh ra khỏi cửa. 
Ra khỏi cửa, Công Đồ Nương mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, Thiện Hải cho rằng không có thuốc của ông ta, Công Đồ Nương sẽ chết nên nghĩ cô nhất định là không dám bỏ đi, vì thế không cho canh phòng kỹ. Trong ánh sáng nhập nhoạng buổi chiều, cô tìm đến phủ quan huyện, lòng mong là chàng vẫn ở đó.
Khi người hầu vào báo tin Đông Uyển đến tìm Hoài LâmThanh Vy đang ngồi uống trà cùng phu nhân và tiểu thư của quan huyện, Hoài Lâm cùng hộ vệ ra ngoài điều tra về Di Xuân Đường đã nửa ngày chưa về . Thanh Vy nghe tin Đông Uyển đến, ánh mắt đau đớn mất mát làm phu nhân và tiểu thư khẽ liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. 
Phu nhân lạnh giọng bảo người hầu: “Đưa cô ta đến tiểu viện phía đông. Kẻ nào nhiều chuyện, lập tức cắt lưỡi”
Rồi bà nhẹ nhàng nắm tay Thanh Vy: “Tiểu thư. Ta hiểu cô buồn thế nào khi mấy ngày nay thế tử cứ mê muội ả. Ta giao ả cho cô”
Thanh Vy gượng cười nói lời cảm tạ
Tiểu viện phía đông là một dãy phòng nhỏ, đơn sơ, nằm khá xa nơi ở chính của phủ, đã khá lâu không có người ở nên mùi ẩm mốc xông lên. Công Đồ Nương nhìn những ngọn cỏ dại mọc cao ở ngoài cửa, lòng rầu rĩ. Mình tính sai đường rồi, cứ nghĩ đi tìm Hoài Lâm, ai ngờ lại thế này, e rằng họ sẽ ko cho gặp chàng rồi. Biết thế cứ ở ngoài rồi tìm cách liên lạc với chàng.
Ngồi một lát, cô a hoàn mặt lầm lì khi nãy mở cửa ra, Công Đồ Nương định nói với cô ta mấy lời thì chợt thấy thấp thoáng bóng một người nữa phía sau. Là Thanh Vy, hôn thê của Hoài Lâm. Dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy khiến người khác không dễ gì quên
Thanh Vy nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Công Đồ Nương, dáng vẻ trầm tĩnh đoan trang. 
Cô cất giọng trầm tĩnh: “Cô nương giống một người quen biết cũ của chàng nên chàng có chút quyến luyến. Cô nên hiểu cô chỉ là hình bóng của người xưa thôi, sẽ khôg đủ sức giữ trái tim chàng. Vả lại, tôi và thế tử Hoài Lâm đã được hoàng thượng chỉ hôn, cô nên giữ lòng tự trọng. Tôi nghĩ cô không nên gặp chàng nữa”
Công Đồ Nương nghĩ mình quả là xui xẻo. Gặp trúng cô tiểu thư này, nhất định cô ấy sẽ không cho gặp Hoài Lâm. Miếng ngọc này cũng không thể trao tận tay cho chàng rồi, mà gửi cô ta thì càng không được. Cô ta cảnh giác với Công Đồ Nương như thế, miếng ngọc này cô lại không thể nói rõ nguồn gốc và tầm quan trọng cho cô ấy nghe, nên nếu trao cho cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ lập tức vứt nó đi thôi
Nghĩ vậy, Công Đồ Nương đành lựa lời nói: “Vâng. Tôi đã cạn nghĩ, hồ đồ muốn gặp chàng mà không nghĩ là hành động của mình sẽ làm hại đến chàng. Mong tiểu thư hãy thứ lỗi. Tôi sẽ đi ngay, không dám làm phiền hai người nữa”
Thanh Vy thoáng chút ngạc nhiên rồi hỏi: “Cô sẽ về Di Xuân Đường chứ?”
Chuyện Hoài Lâm lém lút đến Di Xuân Đường gặp Đông Uyển và bị thương, Thanh Vy vẫn nhớ. Cô nghĩ Đông Uyển dám bỏ nhà đến tìm v thì chắc đã có ý không quay về. Bây giờ không biết cô sẽ về Di Xuân Đường hay đi đâu
Công Đồ Nương đáp: “Có lẽ sẽ đến một trang viên của Di Xuân Đường ở ngoại thành. Tôi tạm thời chưa dám về nhà”
Thanh Vy nói: “Thôi thì thế này, tôi sẽ thu xếp chỗ cho cô ở tạm vài ngày, khi nào lệnh tôn hết giận, sẽ nhờ huyện chủ phu nhân đưa cô về nhà tạ lỗi, cô thấy sao?”
Công Đồ Nương thầm nghĩ, cô ta thật cao tay. Lời đề nghị này cô có thể từ chối sao. Chắc cô ta sợ cô về Di Xuân Đường hoặc nông trang thì sẽ gặp Hoài Lâm đây mà, nên cô ta làm cách này, sẽ gần như giam lỏng, khiến cô không thể gặp được chàng. Không còn cách nào khác, cô buộc phải nghe theo.
Hai ngày sau, Công Đồ Nương vẫn ở tiểu viện phía đông. Cơm canh đưa tới rất đầy đủ, nhưng Công Đồ Nương trong lòng lo lắng. Cô sợ thời gian của mình không còn nhiều nữa, sẽ không kịp gặp Hoài Lâm mất. Cô có mấy lần mở cửa định thăm dò đường đi nhưng hai bên cửa là hai a hoàn to lớn, lầm lì không nói một lời, đứng canh. Đến sáng ngày thứ 3 thì có chuyện khác thường. Cô bị a hoàn trói nghiến lại, nhét giẻ vào miệng rồi bỏ vào một chiếc rương lớn, khiêng ra ngoài. Công Đồ Nương lắng nghe ngóng thì hiểu là hôm nay tiểu thư Thanh Vy sẽ về kinh thành. Phái đoàn người đưa cô ta đi rất đông gồm rất nhiều cao thủ do cha cô ta phái đến. Hoài Lâm cũng đưa cô ta đi một đoạn rồi cáo từ, nêu lý do cần xử lý công việc nên ở lại thêm một thời gian. Thanh Vy lưu luyến nói mấy lời tạm biệt Hoài Lâm rồi lên xe. Trong lòng Công Đồ Nương gào thét, muốn gặp Hoài Lâm nhưng bị trói chặt, bị nhét giẻ đến không cựa quậy nổi. 
Đi được một lúc, Công Đồ Nương đã không còn cố cựa quậy nữa. Bây giờ thì chẳng thể gặp Hoài Lâm rồi. Cô lại nhem nhúm hy vọng mới. Khi nào đến kinh thành sẽ trao ngọc bội cho ai đó mang cho chàng. Dù sao, kinh thành cũng nhiều người quen. Nhưng từ đây đến kinh thành mất mấy ngày đường, cô sợ mình sẽ ko cố gắng nổi, sẽ chết trên đường đi mất
Bỗng dưng xe rung lắc mạnh rồi dừng. Có tiếng đao kiếm va vào nhau. Công Đồ Nương nằm im nghe ngóng
Bên ngoài này, Thanh Vy cảm thấy vô cùng kinh sợ. Tuy cô không hành tẩu giang hồ, nhưng chỉ nhìn qua là biết, toán người mặc áo đen đang tấn công đoàn xe của cô là sát thủ chuyên nghiệp, ra tay vô cùng độc ác, không giống bọn cướp đường lần trước. Chỉ trong chốc lát, tất cả hộ vệ của cô đã bị chém ngang họng, nằm chết ngổn ngang. A hoàn của cô liều mình xông ra chắn cho tiểu thư, cũng bị một nhát chết ngay. Thanh Vy sợ đến mức không bước nổi. Trong mắt tên sát thủ lạnh băng, càng lúc càng tiến đến gần. 
Thanh Vy lúc này không nói được lời nào, đến lúc trước mắt tối sầm, trong đầu chỉ một suy nghĩ: “Không, ta không thể chết bây giờ. Điều quan trọng nhất ta vẫn chưa nói với chàng mà, rằng ta đã yêu mến chàng từ lâu. Ta không thể chết…”
Mặt đất ngổn ngang xác người, máu chảy lênh láng. Một tên sát thủ cúi xuống tâu với Thiện Hải đang đứng quan sát: “Thưa ngài, không thấy cô ta, có cần lục soát các xe hàng hóa kia không?”
Thiện Hải cười lạnh: “Không cần. Ta muốn tự hắn tìm được cô ta, rồi hắn sẽ lập tức tự dẫn xác đến chỗ ta thôi”
Nói rồi hắn khoát tay ra hiệu. Tất cả rút đi, để lại một khung cảnh tang thương
Tin tức hôn thê của thế tử Hoài Lâm bị ám sát nhanh chóng lan khắp thị trấn. Trong cùng một ngày, Hoài Lâm vừa tìm thấy Công Đồ Nương bị trói chặt, nhốt trong rương, lại vừa nhận cái xác đã lạnh ngắt của Thanh Vy, tâm trạng thật sự phức tạp.
Công Đồ Nương được mang về phủ của quan huyện. Sau cả ngày trời bị trói nghiến, người cô mệt mỏi rã rời. Hoài Lâm đưa cô về một căn phòng, cắt đặt dặn dò người chăm sóc cô chu đáo rồi vội vã rời đi. Đến tối, cô vẫn chưa gặp lại Hoài Lâm. Cô hiểu, vị hôn thê chết đi, tâm trạng chàng rất không tốt. Hơn thế nữa, cô ấy mất tại thị trấn Bình An, lại đi cùng Hoài Lâm, thật sự là khó xử cho chàng. Mọi hành động lúc này phải thật khéo léo để không gây bất bình và điều tiếng. Nhưng, chàng vắng mặt như vậy chẳng phải rất thuận tiện cho cô thực hiện ý định sao? 
Lúc trốn khỏi Di Xuân Đường, cô chỉ nghĩ đến chuyện gặp được chàng, để đưa miếng ngọc bội, để được gần chàng những ngày cuối, khi ra đi sẽ không còn gì nuối tiếc, nhưng cô đã không nghĩ đến khi rời xa chàng, chàng sẽ thế nào. Cô đã sai. Gặp lại chàng làm gì, để chàng biết cô là con quỷ sống nhờ máu của người khác ư, để chàng biết rằng cô chỉ còn 3 ngày để sống ư? Công Đồ Nương không muốn thấy chàng thất vọng về cô, cũng không muốn chàng day dứt nhớ thương cô. Cô muốn ra đi thật lặng lẽ, muốn chàng dần quên cô đi, sống tiếp cuộc đời mình thật hạnh phúc
Công Đồ Nương ngước mắt nhìn trời. Tầng không thăm thẳm xanh ngắt, mây trắng lững lờ. Niềm lưu luyến của cô sẽ làm hại chàng mất. Chàng không nên nhớ đến cô. Nghĩ thế, cô liền nhờ a hoàn đi mời Văn Tiếng đến. Hẳn Văn Tiếng cũng đang rất bận rộn, nhưng vì Hoài Lâm dặn dò kỹ rằng phải tận tình hầu hạ nên cô a hoàn thoáng do dự rồi bước đi.
Một lát sau, Văn Tiếng đến. Công Đồ Nương lập tức đưa anh phong thư mình đã viết và miếng ngọc bội, dặn anh thật kỹ rằng chỉ đưa cho Hoài Lâm thôi. Nhìn miếng ngọc bội, Văn Tiếng ngập ngừng hỏi: “Cô… là Công Đồ Nương đúng không?”
Công Đồ Nương nhìn Văn Tiếng, gật đầu. Khuôn mặt anh xúc động: “Vậy là thế tử đoán đúng. Cô đừng đi đâu nữa. Thế tử tìm cô vất vả lắm rồi”
Công Đồ Nương mỉm cười: “Anh đã giữ lời hứa rất tốt. Anh hãy giúp tôi, tiếp tục im lặng nhé”
Văn Tiếng run giọng: “Độc trong người cô…”
Lần trước, Văn Tiếng đã tận mắt thấy Công Đồ Nương dùng máu mình làm chất dẫn, khiến cổ độc chuyển sang người cô. Không thể nói điều ấy ra, hơn ai hết anh luôn thấy khó chịu trong lòng. Mấy tháng trời rong ruổi cùng Hoài Lâm đi tìm Công Đồ Nương, anh sốt ruột và lo lắng cho cô không kém Thế tử. Giờ đây nhìn Công Đồ Nương tuy dịch dung nhưng gầy gò, thần sắc không giấu nổi héo hon, Văn Tiếng thật sự đau lòng
Công Đồ Nương vẫn bình tĩnh: “Chất độc trong người tôi đã phát, không thể cứu vãn. Hãy để tôi ra đi lặng lẽ, như vậy Thế tử sẽ không vì tôi mà cảm thấy day dứt và đau lòng”

Sáng hôm sau, Công Đồ Nương một mình trong trang phục a hoàn băng ngang Lạc hoa viên để ra cổng. Chỉ cần một quãng nữa thôi, cánh cổng phủ đã ở trước mặt cô rồi. Nghĩ thế nhưng bước chân cô vô thức chậm lại. Cô sẽ không bao giờ còn gặp chàng nữa. Ra khỏi vườn hoa này, tất cả sẽ chấm hết, đúng không? Vẫn biết điều đó là tốt nhất, nhưng sao không đành lòng
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau làm tim cô đập dồn: “Tiểu Côn Đồ, nàng đi đâu thế?”
Người mà lý trí cô không muốn gặp nhất nhưng con tim lại tha thiết nhớ mong đang gọi cô. Công Đồ Nương bối rối. Phải làm sao đây?
Hoài Lâm đã băng qua mấy bụi hoa, đến trước mặt Công Đồ Nương. Ánh mắt chàng vừa tha thiết vừa ấm áp khiến quyết tâm xa rời chàng của Công Đồ Nương mất hết phân nửa. 
Cô ấp úng: “Tôi…tôi không phải Tiểu Côn Đồ của anh. Cô ấy có bị cha tôi bắt, nhưng đã được sư phụ cô ấy cứu thoát rồi. Cô ấy có kể rằng cần phải đưa miếng ngọc bội và bức thư lại cho anh, nên tôi giúp cô ấy. Giờ đã hoàn thành lời hứa, tôi phải trở về thôi. Thiện Hải là cha tôi, ông sẽ không khắt khe với tôi đâu, chỉ mắng vài câu là cùng”
Rồi cô vội vã quay lưng, không dám nhìn mặt Hoài Lâm. “Lúc ở cùng tôi, Công Đồ Nương có kể tôi nghe rất nhiều chuyện, nên tôi mới thấy những câu chuyện của anh quen thuộc, và mới nhớ ra lời dặn dò của cô ấy. Tôi không phải Công Đồ Nương, tôi cũng không yêu anh như Thanh Vy, hôn thê của anh. Tôi cần phải quay về cuộc sống của tôi”
Một lời nói dối vụng về
Hoài Lâm có tin không? Cô cũng không biết nữa, nhưng cô cần phải xa chàng. 
Hôn thê của chàng chết là do cô. Kẻ thù của chàng đã cứu cô sống lại, giết người vô tội để duy trì mạng sống cho cô. Hắn muốn dùng cô để giăng bẫy bắt chàng. Vậy nên, tốt hơn hết, chàng hãy quên cô đi
“Tạm biệt” 
Cô bước đi, lòng không ngừng run rẩy “Dũng cảm lên Công Đồ Nương. Đừng nhìn lại, hãy cứ bước đi thôi, đừng để chàng thấy mi khóc, đừng để đôi vai mi rung lên, chàng sẽ biết là mi buồn thế nào khi phải rời xa chàng mất”
Dòng nước mắt không nén nổi, tràn ra khóe mắt cô, cũng cùng lúc một vòng tay ấm áp ôm choàng lấy cô từ phía sau, giọng nói thầm thì bên tai làm cô bủn rủn: “Xin lỗi, Tiểu Côn Đồ”
Sao chàng lại thế. Chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu. Nhưng cô không thể thốt ra thành lời, cứ mặc kệ cả người ngã trong vòng tay chàng: “Chỉ muốn nhìn thấy chàng, chỉ cần ở gần bên chàng. Mong ước ấy đâu có gì quá đáng. Ông trời ơi, sao người không thể cho con?”

Mấy ngày nay, Công Đồ Nương cảm thấy sinh mệnh đang dần rời bỏ mình. Cô thấy toàn thân đau nhức, đầu choáng váng, mắt đầy sao vàng, lãng tai. Khi ngủ, cô còn khổ hơn. Những giấc mơ hỗn loạn và kỳ quái đến với cô ngày càng nhiều, khiến cô căng thẳng tột độ. Những chuyện cũ lộn xộn lướt qua, những âm thanh bén ngọt xoáy vào tai, những khung cảnh ngột ngạt tối tăm khiến Công Đồ Nương cảm thấy lồng ngực như bị đè nặng, không thở nổi. Cô vô thức há miệng to thở dốc nhưng không khá hơn. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi giấc mơ, nhưng toàn thân không cách nào động đậy, dù ý thức rõ mình đang nằm trong chăn. Cô thống khổ, ngay cả muốn kêu lên cũng không được. Lúc đó, khi cảm giác ngạt thở lên đến đỉnh điểm, sẽ có ai đó kéo cô dậy, vỗ mấy huyệt đạo sau lưng, lập tức từng chút phá tan khối đè trong ngực, không khí tràn vào lồng ngục cô. Công Đồ Nương đầm đìa mồ hôi, bắt đầu ho khan, thở dốc. 
Người kia dừng chốc lát, ôm cô vào lòng thật chặt, giọng run run: “Nàng nhất định phải sống”
Công Đồ Nương lần đầu thấy Hoài Lâm sợ hãi. Cô xót xa, nhưng người lả đi, cũng không nói nổi, cố gắng lắm chỉ đưa được bàn tay gầy gò vỗ vỗ lên vai chàng trấn an. Hoài Lâm à, em xin lỗi. Bí mật về miếng ngọc bội, em xin giữ kín một mình
Mấy ngày nay, Hoài Lâm luôn ở bên cô, lo sợ quan sát từng thay đổi ở cô, lay cô dậy kịp thời khỏi cơn ác mộng. Cô không biết chàng đã biết được những gì. Cô chỉ không muốn chàng biết cô dẫn cổ độc từ người chàng sang mình. Như thế, chàng sẽ áy náy mãi không quên được cô. Như thế, khi cô đi rồi, chàng sẽ khó quên cô hơn. Vì thế, cô phải phân tán sự chú ý của Hoài Lâm, ko cho chàng cơ hội tra hỏi vì sao cô trúng loại độc này
Công Đồ Nương dựa sát vào người Hoài Lâm, đau đớn trên cơ thể dần dần nhạt nhòa.
Ở bên cạnh Hoài Lâm thật sự thoải mái. Chàng dành làm hết những công việc của a hoàn, tự tay vắt khăn, dịu dàng lau mặt, chải đầu cho Công Đồ Nương. 
Cô muốn ngăn chàng lại nhưng ko được
Cô sợ cái cảm giác khi chiếc lược quấn theo cả một đám tóc rụng. Cô không dám nhìn cũng biết khuôn mặt Hoài Lâm đau đớn và nặng nề thế nào
Cô phải cất giọng xoa dịu: “Sức khỏe kém thì tóc rụng thôi, không có gì lạ”
Hoài Lâm cũng cười gượng: “Ừ…đúng là…không có gì lạ”
Cả hai cùng an ủi nhau, xoa dịu nỗi lo sợ trong lòng nhau. Công Đồ Nương nghe xót xa trong lòng. Hiện tại, cô cũng không dịch dung nữa. Thật ra là không cần dịch dung. Khuôn mặt hiện nay của cô đã tiều tụy, biến dạng, chẳng hề giống gương mặt thật của cô trước kia. Hoài Lâm từng nói không quan tâm bộ dạng của cô, nhưng cô biết chàng đau lòng biết bao khi thấy cô tiều tụy thế này.
Hoài Lâm lên tiếng phá tan im lặng:
“Nàng chờ một chút nhé, ta đi xem thuốc thế nào”
Ngày nào Hoài Lâm cũng bắt Công Đồ Nương uống thuốc bổ. Nhân sâm trăm năm, cỏ linh chi, những loại thuốc bổ dưỡng khác không đếm hết, chất đầy cả sảnh. Công Đồ Nương chiều lòng Hoài Lâm cố uống, nhưng cô biết chúng vô hiệu thôi, cái cô cần lúc này là…máu người mới chết

Bên ngoài, Hoài Lâm nhíu mày đọc một bức thư do ẩn vệ mang tới. Chàng suy nghĩ một lát rồi trầm giọng ra lệnh mọi người không được đi theo, một mình tới Di Xuân Đường
Khi Công Đồ Nương biết tin thì chàng đã đi được nửa canh giờ. Cô cuống quýt nhờ Ngọc Châu và Văn Tiếng đưa mình đến Di Xuân Đường
Di Xuân Đường hôm nay rất nhiều hộ vệ. Họ không cho đám Ngọc Châu, Văn Tiếng và Công Đồ Nương vào. Không còn cách nào khác, hai bên lao vào nhau giao đấu. 
Thiện Hải đang đứng cùng Hoài Lâm trong sảnh, nghe hộ vệ báo, khẽ cười lạnh ra lệnh, “cho cô ta vào”. 
Rồi lão quay sang nhìn Hoài Lâm đang đứng đó, nói tiếp: “Vậy, thế tử đã làm đúng theo yêu cầu của ta, đến đây một mình. Dĩ nhiên ta phải giao thuốc ra thôi. Thuốc này, như ta đã nói, mỗi lần dùng có thể giúp cô ta sống thêm được một tuần. Dĩ nhiên nó được chế bằng máu người mới chết nên cứ mỗi tuần sẽ phải có một nữ nhân chết đi. Ngài thấy thế nào”
Khuôn mặt Hoài Lâm bàng hoàng đau đớn. Nhưng rồi chàng nói: “Cứ làm đi. Biết bao nhiêu nữ nhân tàn ác, không đáng sống trên đời, ta sẽ tìm về cho ngươi. Hãy giúp Công Đồ Nương sống”
Một giọng nữ nghẹn ngào kêu lên: “Lâm Lâm, chàng điên rồi”
Thấy Công Đồ Nương gạt tay hộ vệ lao tới, Thiện Hải gõ nhẹ tay vào mặt bàn, cười thích thú: “Cô tới rồi sao. Thế tử thấy đấy, muốn ta cứu cô ta cũng được thôi. Nhưng bây giờ nói đến điều kiện nhé. Điều kiện của ta, là đôi mắt của ngươi. Ngươi có thể đáp ứng chứ”
Hoài Lâm sững sờ. Hắn muốn biến chàng thành người tàn phế. Mất đi đôi mắt, chàng sẽ trở thành người mù lòa, còn có thể làm gì được đây. Chàng nhìn qua Công Đồ Nương. Sắc mặt cô rất kém, chắc cô đã cố gắng rất nhiều mới cầm cự nổi. lại vừa trải qua một cơn xúc động, lúc này, hốc mắt, mũi, miệng cô đã tràn ra những dòng máu đỏ. Đã tới giới hạn của Công Đồ Nương rồi. Tiểu Côn Đồ của chàng sắp không chịu đựng được nữa. Chàng không muốn mất đi cô ấy. Dù cô ấy là quỷ hút máu, cũng chẳng hề gì. 
Hoài Lâm nhắm mắt, nói: “Lấy đi”
Khi Thiện Hải nhếch mép lại gần Hoài Lâm, vung con dao nhỏ sắc bén đưa lên gần khuôn mặt chàng, thì Công Đồ Nương lấy hết sức tàn lao vào giữa, đứng chắn giữa Hoài Lâm và Thiện Hải, làm con dao lệnh đi, chém vào vai cô, máu chảy không ngừng. Hoài Lâm mở mắt, hốt hoảng đỡ lấy Công Đồ Nương máu me đầm đìa. 
Cô mỉm cười thều thào: “Thiện Hải, giờ tôi không là con rối của ông nữa. Tôi sẽ không cho ông lấy đi thứ gì của anh ấy, dù là một sợi tóc”
Nói xong, Công Đồ Nương không còn sức lực nữa, ngã gục xuống. Hoài Lâm đau đớn ôm chặt lấy cô. Máu vẫn tuôn chảy. 
Công Đồ Nương cố hết sức đưa tay ôm lấy khuôn mặt Hoài Lâm, nói những lời cuối cùng : “Em nghe nói, con người sau khi chết thì linh hồn vẫn còn. Linh hồn ấy sẽ đến cầu Nại Hà chờ chuyển kiếp. Em sẽ chờ chàng ở cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi, biết đâu chừng sẽ lại gặp nhau trong kiếp sau”
Xung quanh có tiếng đao kiếm va vào nhau, hộ vệ của Hoài Lâm đã xông vào. Nhưng chàng như không nghe, không thấy gì xung quanh nữa, trước mắt chỉ có người trong lòng. 
Giọng chàng khàn đặc: “Nhưng ta không muốn chờ kiếp sau. Ta muốn ở bên nàng trong kiếp này”
Công Đồ Nương cố gắng nói tiếp: “Vậy cũng được. Em sẽ luôn đi theo chàng. Em muốn thấy chàng lập đại công, làm rạng danh xã tắc, được người đời ca tụng. Chàng hãy tin lúc nào em cũng ở bên chàng. Vì thế, lâu lâu hãy gảy đàn cho em nghe nhé”
Hoài Lâm cắt ngang: “Ta sẽ bắt Thiện Hải, để hắn phối dược cho nàng, rồi chúng ta sẽ bên nhau, thật sự. Nàng hãy cố gắng thêm một chút”
Công Đồ Nương nghẹn ứ. Đời này kiếp này quả thật không thể. Cô cố nở nụ cười: “Được rồi. Đừng giận, cười lên một cái cho em xem nào”
Cảnh vật trước mắt nhòe dần. Cô cố chớp mắt để nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, là vẻ mặt đau đớn không thể tưởng tượng của Hoài Lâm. Chàng mấp máy môi nói gì đó, nhưng cô không còn nghe thấy. Chết như vậy cũng tốt. Cuộc đời người ta ai chẳng phải một lần chết. Nhưng cô có chút tiếc nuối, vì những ngày tháng cuối cùng chia xa, không được ở bên chàng 
Lúc này, hộ vệ của Hoài Lâm đã áp đảo các cao thủ áo đen. Thiện Hải thấy thế, lùi dần về phía sau, trước khi đi khuất ra hiệu cho thuộc hạ: “Châm ngòi nổ”
Thì ra, Thiện Hải đã giăng bẫy rất kín kẽ. Hắn biết Hoài Lâm sẽ vì Công Đồ Nương mà một mình đến Di Xuân ĐườngHoài Lâm là một cao thủ, một địch trăm đối với chàng không khó. Thế nên hắn dùng Công Đồ Nương để uy hiếp chàng. Trước tiên hắn muốn chàng mất đi đôi mắt, vừa để thỏa mãn sự độc ác của mình, muốn chàng thành tàn phế, không còn có thể uy hiếp Kim Tùng, chủ nhân của hắn nữa, rồi sau đó, hắn sẽ dễ dàng dùng chàng để uy hiếp triều đình Đại Gạo. Không ngờ Công Đồ Nương bất chấp nguy hiểm, dẫn hộ vệ Đại Gạo xâm nhập mật thất của Di Xuân ĐườngCông Đồ Nương dùng tính mạng mình để xóa bỏ uy hiếp của hắn với Hoài Lâm. Hắn chỉ còn cách cho nổ tung hết thảy, giết luôn thế tử Đại Gạo.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Một góc nhà sụp xuống, khỏi bay mù mịt. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng cháy lan ra. Mấy cây cột nghiêng đổ. 
VĂN TIếNG kêu lớn: “Thiếu chủ, chúng ta đi thôi”
Tình thế đã rất nguy cấp. Nếu để sợi dây cháy hết, dẫn đến chổ đặt thuốc nổ còn lại, thì toàn bộ tòa nhà sẽ sập, không một ai thoát
Nhưng Hoài Lâm vẫn ngồi bất động ôm thi thể Công Đồ Nương giờ đang dần lạnh đi: “Anh cứ đi đi. Tôi muốn ở bên cô ấy”
Các hộ vệ nghe thế đều phủ phục xuống. 
Văn Tiếng lay vai Hoài Lâm, nói: “Thiếu chủ không hiểu sao. Cô ấy đã hy sinh mạng sống để cứu cậu. Nếu cậu, chết, nghĩa cử cao đẹp đó sẽ thành vô ích. Còn cả những người yêu thương và đang chờ cậu trở về nữa. Chẳng lẽ cậu cũng bỏ mặc họ?”
Hoài Lâm sững sờ nhìn Văn Tiếng và những hộ vệ đang quỳ cả xuống quanh chàng, nhất định không bỏ đi trước. Chàng cất giọng khàn khàn: “ta muốn mang cô ấy đi cùng”
Văn Tiếng đỡ Hoài Lâm đứng dậy. Tay chàng vẫn ôm chặt thân thể Công Đồ Nương. Lửa đã đỏ rực tứ bề. Những cây cột tiếp tục đổ xuống. Giữa khói bụi mịt mờ, mọi người tìm đường thoát ra vô cùng khó khăn. Bỗng Văn Tiếng la lên: “Cẩn thận”, rồi xô mạnh Hoài Lâm sang một bên. Bên tai chàng chỉ nghe tiếng “Rầm”, toàn thân đau nhức, trước mặt tối sầm

Một vụ hỏa hoạn đã thiêu rụi Di Xuân Đường. Sau vụ cháy, đã phát hiện rất nhiều xác chết cháy đen, không còn phân biệt được là ai
Những ngày sau đó, người ở trấn Bình An vẫn thường thấy Thế tử Hoài Lâm, vận áo chùng đen, khuôn mặt buồn bã, ánh mắt u sầu một mình ngồi đàn trong khung cảnh tro tàn của Di Xuân Đường...

Hết chương XIX

(*): Truyện Kiều - Nguyễn Du

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment