Cô bé ngày xưa

Thursday, April 30, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (13)

Chương XIII: Thật giả lẫn lộn

















































Đứng bên cạnh Công Đồ Nương, cũng trong vai người hầu đi theo Hoài Lâm vào cung dự tiệc, Tặc Nương bỗng nghiến răng trèo trẹo, mặt đằng đằng sát khí. Công Đồ Nương ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang Tặc Nương. 
Cô thấy thế thì thầm nói nhỏ với Công Đồ Nương: “Mụ ta vốn là một thành viên của Hoàng Mai chí, tên là Thùy Trang. Ngày đó, trong thành Hoàng Mai có xuất hiện mấy cực phẩm mỹ nam từ Kim Chi Quốc tới, nhưng chính mụ ta dùng Hoàng Mai chí ỉm đi, nói rằng họ tồi tệ bất tài không xứng danh mỹ nam, làm bọn ta tưởng thật, bỏ lỡ mất mấy con mồi. Ôi nhớ tới là ta hận, ta hận”
Lần này vào cung, thấy Công Đồ Nương được Hoài Lâm mang theo, Tam Nương tinh tế ham vui cũng nhất định đòi theo, nhưng ngặt nỗi mỗi người chỉ được mang theo 2 người hầu vào yến tiệc, nên sau một trận tranh cãi giữa Tam Nương tinh tế, cuối cùng Tặc Nương giành chiến thắng nhờ tài năng vẽ vời. Cô trịnh trọng hứa với hai cô nương còn lại, sẽ quan sát thật kỹ, vẽ lại quang cảnh cung đình cho hai cô xem. Từ sớm, Tặc Nương đã háo hức, đóng giả người hầu, cùng Công Đồ Nương và Hoài Lâm vào cung. Hoài Lâm rất bất đắc dĩ dắt theo hai cô nàng. Chàng vốn muốn đi cùng Thu Nương và Hoa La, có võ công cái thế, sẽ có thể hỗ trợ chàng hoặc ít nhất cũng tự bảo vệ mình được nếu có biến, nhưng Công Đồ Nương đã lâu không ra khỏi cửa, nay mới đòi đi, lại thêm các cô nương Tam Nương tinh tế om sòm, chàng không tiện từ chối, đành tặc lưỡi ghi nhớ phải bảo vệ thêm cho hai người. Nhưng giờ đây không ngờ nhờ có Tặc Nương, Công Đồ Nương lại biết được tin thú vị về mụ Thùy Trang này. 
Cô hỏi: “Sao bà ta làm thế?”
Tặc Nương vẫn nghiến răng, nói: “Sở thích của bà ta là bêu rếu thóa mạ những người đẹp và giỏi mà. Ngược lại đi tâng bốc những người không xứng đáng. Ngươi biết Lục Nhàn không? Tờ Hoàng Mai chí tâng bốc bà ta lên trời chỉ vì bà ta là bạn bè của Thùy Trang”
Nghe đến tên Lục Nhàn, Công Đồ Nương giật bắn mình. Sao bà ta cứ như âm hồn mãi không tiêu tan vậy. Âm mưu ám sát Hoài Lâm của Minh Vương ngày trước lại cũng có chút dính dáng đến bà ta, tới giờ thì mụ Thùy Trang này cũng lại có liên quan đến Lục Nhàn. Nghĩ đến đây lòng Công Đồ Nương đau nhói. Vết thương của Hoài Lâm, độc Bạch Thi Lục Nguyệt bà ta hạ trong người chàng vẫn còn chưa giải được. 
Cô nghĩ: “Liệu có phải là có âm mưu trả thù cho Lục Nhàn nên mụ ta mới nhắm vào Hoài Lâm?”
Phía bên này, Hoài Lâm cũng nhấp nhổm. Chàng bất bình khi mình bị sỉ nhục thì ít, mà tức giận và lo lắng cho vị thế của triều đình thì nhiều. Lúc chuẩn bị đến dự tiệc tiếp đãi các sứ đoàn, Thư Hương cùng các thuộc hạ đã nhắc rằng cần thận trọng, nhưng không ngờ diễn biến lại thế này. Hoài Lâm muốn trả lại sứ thần Nhi Quốc những gì họ nói, nhưng ngặt nỗi chàng thật sự không giỏi làm thơ. Trước nay thơ chàng làm chỉ miễn cưỡng chấp nhận được, chưa bao giờ được coi là hay. Trong lúc cấp bách này, ý thơ lại cứ cụt ngủn, Hoài Lâm khổ sở vắt hết đầu óc. Chợt bên cạnh, Công Đồ Nương trong vai tì nữ đứng cạnh kéo kéo tay áo chàng. Hoài Lâm liếc mắt qua, thấy cô dùng ngón tay chấm nước trà viết lên mặt bàn một câu thơ
Rất nhanh, Hoài Lâm hiểu ngay ý cô. Chàng thở phào, mắt liếc nhanh những dòng thơ Công Đồ Nương viết trên bàn, vung tay thi triển Đồ Long công vun vút vào không khí. Những con chữ lại lung linh xuất hiện trong sự vui mừng của triều thần. 
Mọi người bừng bừng khí thế đọc từng dòng:
“Quý quốc cao nhân trốn ở đâu
Mà sao thuê sứ giả không đầu 
Nông cạn, đặt điều, chuyên nói láo
Nghiệp đế duy trì há mấy lâu?”
Những con chữ như vả vào mặt sử giả Nhi Quốc. Hắn tái mặt. 
Thùy Trang mím môi, ả ta không ngờ ngoài mình ra, còn có kẻ sử dụng Đồ long công thuần thục đến thế. Món võ công này đã thất truyền từ lâu, nhờ vận may và cũng biết bao công sức tiền bạc ả mới tìm được, lại đêm ngày tập luyện mới thành, nghĩ rằng thế gian chỉ mình mình biết sử dụng nên mới mang sang Đại Gạo khiêu khích triều đình, ngờ đâu một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng thuần thục võ công này, thật như một bị dội một gáo nước lạnh. 
Thùy Trang vốn từ lâu tự cho mình là thanh cao tao nhã, chỉ chăm chăm tìm hiểu và luyện tập các môn võ công liên quan đến thư pháp. Lần này Đồ Long công tưởng là võ công độc nhất, ai ngờ bị nhóc con bẻ gãy, nhưng ả quyết không chịu thua bèn đưa tay ra hiệu, một thuộc hạ đưa ra một cây phán bút. 
Thùy Trang nhếch môi cười thâm độc:“Không ngờ thế tử của Gạo quốc lại cũng có hứng thú với thi pháp võ thuật đến thế. Xin phép cho ta được tiếp tục lĩnh hội võ công của ngài”
Nói đoạn, nhanh chóng dùng phán bút tấn công Hoài Lâm. Trên kia, Hoàng thượng sốt ruột nắm chặt tay, chuẩn bị ra lệnh cho cấm vệ quân sẵn sàng can gián. Linh Vương, Vũ Vương cũng căng thẳng, chuẩn bị ứng cứu, các quan viên thì mở to mắt hồi hộp. Một chiêu đầu xuất ra, Hoài Lâm nhanh nhẹn né tránh. Chàng rút thanh kiếm vẫn quấn trong đai lưng ra, thi triển Độc cô cửu kiếm.
Thùy Trang tiến lên một bước, tay nâng phán bút tấn công về phía bên trái của Hoài Lâm. Đường bút đi hình zích zắc, Hoài Lâm nhíu mày suy nghĩ.
Thật ra, dùng phán bút làm vũ khí là cực kỳ hay mà cũng cực khó, vì xem như vừa đánh vừa viết chữ. Từng đường tấn công đối thủ đều là từng nét chữ. Xem một người dùng phán bút đánh, nhìn từng đường đi của phán bút khi tấn công, sẽ đọc được cả bài thơ. Một cao thủ dùng phán bút tấn công, cái hay không phải là lực mạnh mẽ gây sát thương của phán bút mà là ở câu chữ người ấy dùng phán bút “viết” ra. 
Lần này ở trong yến tiệc, dùng phán bút tấn công Hoài Lâm quả là dụng ý sâu xa của Thùy Trang. Ả không chủ ý sát hại Hoài Lâm. Ở giữa triều đình Đại Gạo, không ai ngu ngốc đi gây sát thương cho Thế tử Đại Gạo, vì khỏi cần nói cũng thấy rằng ngươi sẽ tan xác trước tiên. Nhưng hạ nhục Thế tử thì có thể. Cây phán bút thực tế cũng không thật sự là vũ khí có khả năng đánh trọng thương Hoài Lâm, nhưng những nét chữ nó vạch ra thì có. Nhìn Hoài Lâm hơi bối rối khi những đường nét đầu tiên bổ xuống từ phán bút, Thùy Trang mỉm cười, chắc mẩm mình đã tính đúng. Phen này triều Đại Gạo có chuyện hay để xem đây.
Đang toát mồ hôi thì bỗng Hoài Lâm thấy có ánh sáng lóe lên trên áo Thùy Trang. Chàng lập tức liếc nhìn tìm xem ánh sáng từ đâu thì thấy Công Đồ Nương đang xoay xoay một chiếc gương nhỏ. Nhìn kỹ hơn thì thấy chỗ Công Đồ Nương đứng gần một cái cửa sổ. Ánh nắng từ ngoài chiếu vào chiếc gương trên tay Công Đồ Nương - không biết bằng cách nào đó, cô lại có thể xoay xoay chiếc gương làm cho ánh sáng lóe lóe lên một vài vị trí trên người Thùy Trang. Hoài Lâm hiểu ngay ý định của Công Đồ Nương, chàng mỉm cười. Vừa lúc này Thùy Trang đưa phán bút vạch xuống một đường, nhưng nhác thấy Công Đồ Nương chiếu ánh sáng lên ngay vụ trí phía dưới đường đi của phán bút, Hoài Lâm liền dùng Độc cô cửu kiếm đánh ngay chỗ ấy, khiến bà lo chống đỡ, phán bút không kịp vạch hết nét dọc ấy mà thành ra chữ S
Độc cô cửu kiếm mà Hoài Lâm dùng không dễ sử dụng, nó được xem là kiếm pháp đệ nhất. Với kiếm pháp này, Độc Cô Cầu bại đã tung hoành giang hồ suốt một đời mà chưa hề thất bại. Nguyên lý của Độc cô cửu kiếm là “dùng vô chiêu thắng hữu chiêu”, phải có kiếm thuật thượng thừa mới có thể dùng kiếm biến hóa chiêu thức liên tục như nước chảy mây trôi, tùy theo sự thay đổi của đối thủ mà điều chỉnh chiêu thức của mình. Đặc biệt, khi đánh với phán bút của Thùy Trang trong hoàng cảnh này, ngoài Độc cô cửu kiếm không có gì hợp hơn. Hoài Lâm có thể dùng Độc cô cửu kiếm đánh với Thùy Trang, nhưng chàng vẫn nhìn theo ánh sáng mà Công Đồ Nương chiếu, đánh vào những điểm ấy xem sao. Chỉ sau hai đường kiếm, chàng đã hiểu ý Công Đồ Nương muốn biến đổi những chữ viết của Thùy Trang, làm cho bài thơ mà bà ta muốn viết thành ra ý khác. 
Đối với người sử dụng phán bút, ý thơ viết ra rất quan trọng. Thùy Trang bị Hoài Lâm phong tỏa khiến chữ viết không viết ra được đúng ý, nên rất bực bội. Qua 50 chiêu, bài thơ 4 chữ ả ta định viết đã hoàn toàn bị Hoài Lâm làm thành một bài thơ mang ý khác.
Vốn ban đầu ả định châm chọc Hoài Lâm bằng bài thơ thế này:
“Nghe đồn thế tử giỏi cầm ca 
Tiếng thơm lan rộng khắp gần xa 
Hỏi rằng người biết đàn bao khúc 
Hay chỉ loanh quanh khúc chuồng gà?”
Nhưng rủi thay cho Thùy Trang, hôm nay Hoài Lâm dắt theo Công Đồ Nương đi dự yến tiệc. Cô rất nhanh đoán được ý của ả, giúp Hoài Lâm tấn công chặn phán bút, chỉnh có mấy chữ mà thành ra ý thơ khác:
“Nghe đồn sứ giả giỏi thi ca 
Tiếng thơm lan rộng khắp gần xa 
Hỏi rằng người biết ngâm bao khúc 
Hay chỉ loanh quanh khúc lá cà?”

Một trận cười nghiêng ngả vang lên. Thùy Trang trợn mắt. Bao nhiêu tinh thần khí lực được ả tập trung vào nét bút để đánh mà cứ nửa chừng lại phải chuyển hướng, rốt cuộc làm cho ý thơ bị biến đổi, thành trò cười cho mọi người, lại làm nguồn nội lực đổi đường khiến cho khí huyết bắt đầu nhộn nhạo trong huyệt đan điền, vô cùng khó chịu
Đối diện Hoài Lâm mặt đỏ bừng, mắt long lanh phấn khích trước mặt, cơn giận của Thùy Trang càng bừng bừng bốc lên. Ả thở mạnh, áp chế luồng khí lực đang xoay chuyển rồi xoay tít phán bút, tiếp tục tấn công, muốn vung phán bút viết ra câu thóa mạ cay độc: 
“Thế tử, ngươi đừng có nói ngoa 
Đồ Long Công ngươi thắng nổi ta? 
Loanh quanh chỉ biệt tài bắt chước 
Nhờ cha nuôi mới được vinh hoa “
Nào ngờ, Hoài Lâm vẫn bình tĩnh đối phó, Độc Cô cửu kiếm tấn công những chỗ cần thiết, biến bài thơ của Thùy Trang thành ra:
“Thế tử ta không có nói ngoa 
Đồ Long Công ngươi thắng nổi ta? 
Loanh quanh chỉ biệt tài sao chép 
Nhờ anh nuôi mới được vinh hoa”
Cả triều đình lại cười to. Linh Vương hơi khó hiểu nhìn con trai. Ông rất hiểu con mình. Hoài Lâm không giỏi ứng đối thơ văn. Hơn nữa, bình thường chàng rất ít nói, nếu nói sẽ nói thẳng ý mình, không châm chọc khiêu khích. Lời thơ thế này, thật không giống của con trai ông.
Phía bên này, Công Đồ Nương và Tặc Nương cũng che miệng cười khúc khích. Nhờ Tặc Nương nói cho Công Đồ Nương biết Thùy Trang vốn nhận thủ thành Hoàng Mai là anh nuôi, được nâng đỡ khá nhiều, chứ tài năng cũng có hạn chẳng viết nổi một bài ra hồn, toàn đi sao chép, nên Công Đồ Nươngmới có đủ “tư liệu” mà đối đáp đanh đá như thế. 
Tặc Nương vừa buồn cười vừa thầm nghĩ: “Không biết kiếm đâu ra con bé vừa thông minh vừa ghê gớm thế này. Chưởng môn, oan cho người rồi”
Phía bên kia, Thùy Trang đột nhiên có biểu hiện lạ. Thi tứ bị chặn, không thi triển được, ả mất bình tĩnh, mắt long lên sòng sọc. Lúc này luồng khí huyết trong cơ thể ả đã khôg thể áp chế nổi
Hoài Lâm nhận thấy biểu hiện khác thường của ả ta, vội la lên: “Cẩn thận”
Dùng phán bút thi triển võ công là con dao hai lưỡi. Nếu đường đánh ra bị chặn lại, sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma. Thùy Trang sử dụng thi pháp đến bậc này, có lẽ đã dụng công và tốn thời gian tập luyện rất nhiều, nhưng chưa đạt đến mức độ như Ngốc Ông năm xưa. Khi những quyền pháp của ả bị Hoài Lâm dùng kiếm chặn , ý tứ một đằng mà viết ra một nẻo, dù đã cố gắng áp chế luồng khí huyết trong cơ thể nhưng Thùy Trang dường như không chống đỡ nổi. Ả bất thần co rúm chân tay, mắt trợn ngược rồi đỏ quạch, thân thể nặng nề vô lực, miệng phát ra những âm thanh kỳ quái nghe như tiếng con vịt.
Mọi người ai nấy kinh hoàng. Sứ giả Nhi Quốc cũng hoảng hốt run run. Cấm vệ quân vào cuộc, xông vào áp chế Thùy Trang. Ả dữ tợn lồng lộn dùng phán bút tấn công tứ phía, không còn phân biệt được ai. Cây phán bút vung tít, điểm trúng huyệt của sứ giả Nhi Quốc đang hốt hoảng ngơ ngẩn tại đó. Các quan viên dạt ra xa. Hoàng thượng được bảo vệ rời ra chỗ đang tán loạn đao quang kiếm ảnh. Hoài Lâm cũng xông vào hỗ trợ, sau một hồi quần thảo, chàng đã điểm trúng huyệt đạo của Thùy Trang, ả gục xuống. Bữa tiệc thành một đám hỗn loạn, bàn ghế khắp nơi bị xô đổ tan tành

Sắc trời âm u. Hoài Lâm nhìn các đoàn xe của các sứ đoàn đang càng lúc càng xa, trong lòng loáng thoáng chút bất an. Những ngày qua, ngoài việc sứ giả Nhi Quốc cố tình châm chọc triều đình, Thùy Trang phát điên làm phá hỏng bữa tiệc đón tiếp, thì các sứ đoàn khác đều chưa làm gì thất thố, nhưng thái độ cử chỉ họ đều ẩn giấu một tâm tư khác. Hoài Lâm không biết rõ đó là gì, nhưng chàng dự cảm điềm xấu
Đứng bên cạnh chàng, Công Đồ Nương lại đang mang một suy nghĩ khác. Từ hôm cùng Hoài Lâm đến buổi thiết yến ở triều đình, thấy cây Long đầu trượng trong tay An Thái Quân, cô cứ ám ảnh không nguôi, đêm ngày nghĩ đến cây roi ấy.
Trong lòng cô luôn nhớ rõ bức tranh cổ bí ẩn tạo nên duyên nợ gặp gỡ giữa cô và Hoài Lâm. Trong bức tranh đó, ba vật đã thuộc sở hữu của Hoài Lâm, một vật là mảnh ngọc bội giống của cô, chỉ còn hai vật mà cô không biết, đó là một chiếc roi và hai nửa mảnh ngọc bội. 
Công Đồ Nương đã tìm hiểu rất nhiều. Trên đời này chỉ có một cây roi cao quý nhất, cây roi có thể dùng để trên đả hôn quân, dưới đả loạn thần, chính là cây Long đầu trượng mà tiên đế đã ban cho Quân gia.
Nói tới Quân gia, trên dưới Đại Gạo không ai không kính nể. Đó là một gia tộc lâu đời, có hàng trăm trung thần. Hiện nay, Quân gia tuy không còn nắm giữ quân đội trong tay, nhưng lời nói của họ vô cùng có trọng lượng.
Từ dạo nhìn thấy cây long đầu trượng lấp lánh trong tay An Thái Quân, Công Đồ Nương không nguôi nghĩ về nó. Cô muốn lấy cây Long đầu trượng đó cho Hoài Lâm, giúp hoàn thành giấc mộng của chàng. Nhưng nghe cô nói xa nói gần ý đó, Hoài Lâm gạt phắt ngay. Hơn ai hết, chàng thật lòng tôn kính Quân gia, nên không muốn lấy cắp cây Long đầu trượng. Chả lẽ hoài bão nắm được 6 bảo vật để hiệu triệu thiên hạ lại cứ thế bỏ qua sao? Hoài Lâm nói chàng không bỏ qua, nhưng không thể lấy cây roi bằng một cách không đàng hoàng như thế. Mất cây roi, Quân gia sẽ ăn nói sao với Hoàng thượng? Mà cây roi ấy là biểu tượng đẹp đẽ vô cùng về lòng trung quân, Hoài Lâm cũng không muốn cướp, còn về sau sẽ lấy cách nào thì từ từ chàng sẽ nghĩ tiếp.
Tính tình Hoài Lâm ra sao, Công Đồ Nương hiểu khá rõ. Chàng đã quyết thì không dễ gì lay chuyển. Cô âm thầm suy tính cách khác. Cũng may Hoài Lâm những ngày này rất bận rộn, không biết vì chuyện gì, hết bị Hoàng thượng triệu vào cung, lại đến phủ Linh Vương và phủ Công chúa Ngọc Lan, có khi mấy ngày không về. Công Đồ Nương ngày thường vẫn đùa là Hoài Lâm một cổ hai tròng. Cô chưa gặp mặt cha mẹ ruột của Hoài Lâm nên không biết đối với họ thế nào, chứ đối với Linh Vương và Trưởng Công chúa Ngọc Lan thì Hoài Lâm cực kỳ tôn kính. Công Đồ Nương rất thích nhìn cái tướng lũn cũn của Hoài Lâm đi theo sau hai vị này mỗi khi họ tới thăm chàng. Lúc ấy cô như thấy một sắc thái khác của Hoài Lâm. Chàng lúc này không còn là Thế tử hay Chưởng môn uy nghiêm gì nữa - chỉ là đứa con ngoan lúc lém lỉnh lúc lại nũng nịu bên người thân thôi. 
Linh Vương thì vốn đức cao vọng trọng ai cũng yêu quý, nhưng còn Trưởng Công chúa Ngọc Lan, hầu như Công Đồ Nương chưa thật sự gặp mặt bao giờ, chỉ nhìn thấy từ xa, nhưng thật lạ, dường như mọi chuyện, mọi nơi trong phủ đều có bóng dáng bà. Người như thế rõ là tâm tư sâu như biển, nhưng Công Đồ Nương lại thấy an tâm, vì qua những chuyện này, cô thật sự cảm nhận tình thương và sự lo lắng của bà dành cho Hoài Lâm. Nếu chàng xảy ra chuyện, nhất định sẽ có mặt hai người này. Chính vì vậy Công Đồ Nương cũng hơi suy nghĩ khi thấy mấy ngày nay Hoài Lâm suốt ngày ở phủ Công chúa. Nhưng tính tình Công Đồ Nương, nếu đã dò la mà không biết thêm gì, cô sẽ không phí công nữa. Chẳng phải chính nhờ Hoài Lâm bận rộn công chuyện mà Công Đồ Nương càng rảnh tay thoải mái suy tính mưu kế sao. 

Trúc viên hôm nay nắng rực rỡ, màu trúc xanh ngắt mát mắt. Công Đồ Nương ngồi bên bàn đá, xoay xoay chiếc thẻ bài trong tay. Chiếc thẻ này là do Phang Thị mang đến cùng một số vật dụng khác để những người trong Hộ Lâm Bang đóng giả làm quân chuyển lương của Minh Vương. Ngày ấy cô thầm khâm phục, tại sao lại có thể làm giả tài tình đến thế, không thể phân biệt nổi. Công Đồ Nương có thắc mắc về Phang Thị với Kim Dung, nhưng bà không nói gì nhiều, chỉ trả lời lấp lửng. Phang Thị tính tình xởi lởi, nên được lòng rất nhiều người. Thị cũng không giấu diếm lòng hâm mộ với Công Đồ Nương, thường xuyên tìm cách gặp cô, nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt . Nhưng bản thân Công Đồ Nương thì ngược lại, luôn kiệm lời, không quá vồn vã, cũng không quá lạnh nhạt với thị. Công Đồ Nương luôn cảm thấy con người này không đơn giản, hoặc tâm tư có suy nghĩ khác với những bằng hữu trong Hộ Lâm Bang.
Nhưng hôm nay, mọi sự thành bại phụ thuộc rất nhiều vào Phang Thị. Công Đồ Nương mỉm cười rồi bước đi trong bóng đêm. Cô đi đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, nơi tụ họp của Hộ Lâm Bang
Vẫn căn biệt viện cũ kỹ ít ai dòm ngó ấy, Công Đồ Nương đẩy cửa bước vào. Một lát sau, những người cô liên lạc cũng dần dần có mặt. Hoa Hà, Phang Thị, Kim Dung im lặng lắng nghe cô trình bày kế hoạch cướp cây roi cho Hoài Lâm, ai nấy đều gật gù.
Phang Thị hỏi lại: “Cây roi ấy quan trọng lắm à?”
Công Đồ Nương nhìn Phang Thị rồi chậm rãi nói : “Có cây roi ấy, sẽ có thể hiệu triệu thiên hạ”
Công Đồ Nương nói tiếp: “Mọi chuyện phải tuyệt đối giữ kín. Chúng ta cũng không thể cho toàn bộ các bằng hữu Hộ Lâm Bang biết chân tướng sự việc, tránh để họ lộ chuyện. Bây giờ, đầu tiên là đi mượn binh khí của những người nổi tiếng nhất đã. Hoa Hà tỷ, cây tiểu lý phi đao của tỷ, có thể cho mượn không?”
Hoa Hà vội trả lời: “Tất nhiên là được”
Kim Dung lên tiếng: “Để ta mượn cây Ngọc bồ cào của Thanh Thanh Trại chủ, sợi huyết xích Tiết Miên của Kim Kiều nữ hiệp, cặp Thái long câu của Mai Mai động chủ và cặp Song phượng kiếm của Thiên Thiên nữa là ổn”
Công Đồ Nương sáng bừng nét mặt: “Vâng. Sư phụ nhớ nói khéo khéo để mọi người không nghi ngờ, sau đó giao cho Phang tỷ”
Nói đoạn, cô đưa một xấp giấy cho Phang Thị :”Đây là bản vẽ của Long đầu trượng. Muội đã nhờ Tặc Nương vẽ lại thật chi tiết”
Phang Thị cầm từng tờ giấy xem xét, nét mặt sáng bừng. Bản vẽ này quả thật rất tốt. Khi Hoài Lâm đưa Tặc Nương vào cung, Công Đồ Nương không ngờ cô ta lại hữu dụng đến thế. Vốn biết Tặc Nương có tài thi họa, Công đồ Nương đã nhờ Tặc Nương lưu ý cây Long đầu trượng trong tay An Thái Quân. Nhân lúc Thùy Trang làm loạn, tình hình lúc đó lộn xộn, Công Đồ Nương còn nhác thấy Tặc Nương nhân cơ hội đứng gần, sờ sờ cây trượng nữa, chắc là để đo kích thước, quả là một nữ tử thông minh. Cuối cùng khi về phủ, Tặc Nương đã đưa cho Công Đồ Nương xấp giấy cô vẽ hoàn chỉnh thế này
Phang Thị nói chắc chắn: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo người của ta làm những binh khí giống hệt, không ai phân biệt nổi đâu”
Và Phang Thị quả là giữ đúng lời hứa. Hai tuần sau, thị mang đủ Tiểu lý phi đạo, cây ngọc bồ cào, sợi huyết xích, cặp Thái Long Câu và cặp Song phượng kiếm nổi tiếng đến. Công Đồ Nương đã biết tài nghệ làm hàng giả của Phang Thị nhưng lần ngày vẫn ngạc nhiên. Quả thật, nhìn bề ngoài chúng giống nhau như đúc, không phân biệt đâu là thật đâu là giả, không biết chính chủ nhân của chúng sử dụng thì sẽ thế nào
“Ta đảm bảo, chủ nhân của nó cũng sẽ không nhận ra đâu”. Như đọc thấu suy nghĩ của Công Đồ Nương, Phang Thị lên tiếng
Công Đồ Nương nói: “Tỷ có bao nhiêu người mà làm nhanh thế?”
Phang Thị nói: “Vài người thôi, nhưng nói chung bọn ta yêu thích làm giả mọi thứ, nên tay nghề dám chắc không ai qua nổi”
Công Đồ Nương gật gù: “Lần này vất vả cho tỷ rồi. Nhưng tỷ có dùng mực muội đưa để đánh dấu lên mấy binh khí giả không?”
Phang Thị nói: “Đương nhiên ta nhớ”, rồi cầm bình rượu trên bàn dội vào sợi huyết xích, lát sau, trên một đầu của sợi xích hiện lên một ký hiệu rất nhỏ, gồm ba hình lục giác nhỏ ghép vào nhau. Ký hiệu ấy tuy rõ ràng nhưng nhỏ và kích thước từng nét mảnh nên khó nhận ra tới mức Phang Thị phải chỉ rõ thì Công Đồ Nương mới thấy. Thị nói thêm: “Ta vẽ nó lên những chỗ tay cầm, để người ta càng khó phát hiện”
Rồi thị lại đưa cho Công Đồ Nương một vật gói trong mấy lớp lụa. Đây là thứ quan trọng nhất. Công Đồ Nương mở ra, thấy một cây trượng dài vàng óng ánh, có một con rồng đang quấn quanh. 
Phang Thị ngập ngừng: “Riêng cái này, bọn ta làm theo hình vẽ chứ chưa thật sự được thấy. Nhìn xa thì không vấn đề gì, chứ nhìn gần, ta nghĩ sẽ phân biệt được cây thật cây giả thôi”
Công Đồ Nương mỉm cười: “Vâng. Tỷ chu đáo quá. Vậy là ổn. Nhờ sư phụ đưa lại binh khí cho họ. Chúng ta bàn bước tiếp theo nhé”

Hôm nay, Thám Thương Các đãi tiệc.
Từ sớm, các nhân vật danh tiếng lẫy lừng của võ lâm đã rộn rịp yết kiến chủ nhân Thám Thương Các. Đã từ lâu rồi, đây là nơi các đồng đạo võ lâm hay lui tới. Vốn là nơi mua bán tin tức, nên Thám Thương Các có giao tình rất tốt với các cao thủ võ lâm. Dù ngươi là ai, ngươi có thắc mắc gì, chỉ cần đến Thám Thương Các sẽ có câu trả lời. Để đãi ngộ khách hàng, Thám Thương Các còn mở khách điếm rất rộng rãi, chu cấp cả thực phẩm cho khách hàng trú lại. Tiếng lành đồn xa, ai nấy đều xem Thám Thương Các là nơi lui tới khi cần giúp đỡ thông tin. Nơi đây được xem như đứng ngoài vòng các cuộc chiến. Cho dù các bang phái có mâu thuẫn nhau, đến Thám Thương Các cũng phải tạm gác lại. Đây là vùng đất bình yên, nên ai đang gặp nạn, đang bị truy đuổi cũng có thể nương nhờ Thám Thương Các, chủ nhân sẽ rộng cửa đón tiếp.
Chỉ là, rất ít người từng thấy mặt chủ nhân Hoa Hà của Hà Các. Nghe đồn rằng, đó là một cô gái trẻ có gương mặt phúc hậu
Chính vì vậy, hôm nay, Thám Thương Các tổ chức tiệc, thật là một dịp hiếm có. Những người được mời lại toàn là những người danh tiếng trên giang hồ. Dù không biết mục đích của bữa tiệc nhưng ai nấy đều thu xếp để có mặt đầy đủ. Các đồng đạo giang hồ lại càng tò mò theo dõi, khiến bữa tiệc của Hà Các trở thành tâm điểm luận bàn của mọi người cả nửa tháng trước. Ai nấy thắc mắc không biết chủ nhân có xuất đầu lộ diện không, và sự việc trọng đại gì khiến cô ấy phải ra mặt như thế. Như hiểu ý đồng đạo võ lâm, Thám Thương Các mở rộng cửa tiếp đón các cao thủ, lại cho phép mỗi cao thủ mang theo cả mười người, và còn tiếp đón cả những người săn tin của Giang hồ chí nữa. Thế là mọi người an tâm là mọi tin tức sẽ được truyền ra sớm
Và quả thật, không phụ lòng trông đợi của mọi người, chỉ nửa ngày sau, khi bữa tiệc tan, mọi tin tức chấn động đều truyền ra đầy đủ, khiến ai nấy há hốc mồm
Nghe nói, Hoa Hà, chủ nhân Thám Thương Các quả là một cô gái rất trẻ. Trước bao nhiêu cao thủ, cô ấy ăn nói gãy gọn, có lý có tình khiến ai nấy bội phục
Nghe nói, mục đích của bữa tiệc là “trả vũ khí”. Có bốn lễ vật được mang ra cho 4 vị quan khách. Ngạc nhiên thay, đó chính là cây Ngọc bồ cào của Thanh Thanh Trại chủ - sợi huyết xích Tiết Miên của Kim Kiều nữ hiệp - cặp Thái Long câu của Mai Mai động chủ và cặp Song Phượng kiếm của Thiên Thiên. Đây là một tin chấn động, rất chấn động. Hóa ra, Thanh Thanh trại chủ trong một lần mang Ngọc bồ cào đi sửa, đã bị tráo mất cây thật của mình. Sợi huyết xích của Kim Kiều cũng chỉ do một lần du sơn ngoạn thủy, vào một ngôi chùa được không mang theo vũ khí phải gửi ở ngoài mà bị đánh tráo. Thái Long Câu, Song phượng kiếm nổi danh giang hồ cũng thế, ngẫm ra chỉ một khắc rời khỏi người mà bị trộm. Chủ nhân của chúng lại còn không biết bị tráo vũ khí, bấy nay sử dụng đồ giả mà cứ tưởng chính là vũ khí của mình, thật quá chấn động. Họ thậm chí còn không tin, cho đến khi Hoa Hà cô nương đưa ra cây Tiểu lý phi đạo bị làm giả của mình, tưới nước thuốc lên thì quả là lập tức xuất hiện một ký hiệu ba hình lục giác ghép vào nhau. Ai nấy đều thử và bàng hoàng khi phát hiện vũ khí mà Hoa Hà cô nương trả cho mình mới là cây thật
Nghe nói, tên trộm vũ khí này rất ngông cuồng. Hoa Hà cô nương truy đuổi hắn đã lâu nhưng chưa bắt được, chỉ lấy lại được bảo bối cho các cao thủ. Hắn còn mạnh miệng tuyên bố mục tiêu sắp tới là cây long đầu trượng của Quân gia
Quả thật toàn là tin tức chấn động. Tin tức này lập tức lan truyền rất nhanh. Ai nấy tiếp tục ngóng về Quân gia hóng tin
Trong hậu viện của Thám Thương Các Các, Công Đồ Nương nháy mắt với mọi người : “Màn kịch chúng ta dựng nên gây hiệu ứng rất lớn”. 
Thiên Thiên hí hửng : “Khi nãy ta làm tốt chứ?”
”Tốt lắm ạ. Muội cứ sợ tỷ làm quá thì lộ mất”. 
Thiên Thiên đắc thắng: “Chuyện. Nói cho muội biết ta từng mơ ước trở thành diễn viên hát kịch đấy. Giờ mới được thỏa mãn. Còn vai nào không cho ta đóng tiếp”
Công Đồ Nương cười vui vẻ: “Tỷ hết vai rồi ạ. Nhưng còn Hoa Hà tỷ và một người nữa, muội phải huấn luyện hai người cho thuần thục đây”
Ai nấy phá ra cười vui vẻ. Mọi người lại bàn tính bước tiếp theo của kế hoạch

Mồng một tháng mười một. Đại thọ của An Thái Quân của Quân gia. Năm nay mọi người trông ngóng hơn cả, vì một lẽ: Kẻ trộm vũ khí sẽ xuất hiện để lấy cắp cây Long đầu trượng. 
Hơn ai hết, Quân Tiếu Tiếu - đại đương gia của Quân gia chuẩn bị chu đáo lễ mừng thọ, lại canh chừng cẩn mật khắp nơi đề phòng kẻ trộm. Số người hầu hạ bên An Thái Quân tăng lên gấp đôi. Luôn luôn có người để mắt đến cây trượng. Hộ vệ vòng trong vòng ngoài nhiều đến thế, e là chẳng kẻ nào dám manh động.
Từ mấy ngày trước, Quân gia phủ đã tấp nập người đến dâng lễ vật. Đến ngày mừng thọ chính, quan khách đến càng đông. Tiếng chúc tụng vang rân, cũng không thiếu những ánh mắt kín đáo liếc nhìn cây trượng trong tay An Thái Quân. Trong những dịp đặc biệt, cây trượng luôn được bà mang theo. Hôm nay đại thọ, ngay cả Hoàng thất cũng cử người đến, dĩ nhiên cây trượng phải được mang ra để tỏ lòng tôn kính hoàng gia và nhắc lại vinh quang mấy đời của Quân gia. Vả lại, Quân gia là võ tướng, hiện nay tuy neo người, nhưng dòng máu anh hùng vẫn tuôn chảy, làm gì sợ sệt một tên trộm còn chả biết mặt mũi ra sao. Chỉ cần cẩn thận một chút thôi, không việc gì phải nao núng. An Thái quân tuy đã già nhưng vẫn vô cùng minh mẫn và khỏe mạnh. Lại có Đương gia Quân Tiếu Tiếu, nữ tướng võ công cái thế hỗ trợ, không tin là có kẻ dám lộng hành. Dù thế, luôn có khoảng chục hộ vệ chỉ có nhiệm vụ nhìn ngó cây trượng không rời suốt cả bữa tiệc. Hoa Hà cô nương của Thám Thương Các cũng có mặt, ngầm theo dõi xem có kẻ trộm vũ khí không. Tuy nhiên, bữa tiệc mừng diễn ra êm đềm không có biến cố.
Sau bữa tiệc mừng, không thể thiếu tiết mục xem hát. Một sân khấu quy mô đã dựng sẵn, với một gánh hát nổi tiếng kinh thành được mời đến từ mấy ngày trước để tập dược những tiết mục đặc biệt mừng thọ An Thái Quân.
Có chút rượu vào người, ai nấy thoải mái hơn, bỏ bớt sự đề phòng, vui vẻ xem kịch. Các vở kịch lần lượt được diễn ra, cuối cùng là màn kịch được viết riêng cho An Thái Quân. Một cô diễn viên đóng vai An Thái Quân từ khi còn là cô bé đến khi thành nữ tướng oanh liệt trên chiến trường, đến khi thành An Thái Quân đức cao vọng trọng. Ai nấy tán thưởng tài ca diễn của cô đào trẻ. Cuối vở kịch, một cô gái xinh đẹp cầm trái châu lớn, hai bên là hai con lân múa vờn quanh trái châu, rồi pháo hoa bắn lên, cùng lúc trái châu được mở ra, một tấm lụa đỏ từ trong trái châu được tung ra. Lúc này mọi người ngạc nhiên kinh hô. Trên tấm lụa đỏ, thay vì là một câu chúc thọ An thái quân, thì thay vào đó là dòng chữ ngạo nghễ: “Long đầu trượng đã thuộc về ta”. Cô gái xinh đẹp mặc áo đỏ vung tay xoay tít cây trượng lấp lánh phía trên sân khấu, thu hút bao nhiêu ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng.
Phía trên hàng ghế ngồi, An Thái Quân cũng bất giác nhìn xuống cây trượng mà mình đang cầm. Bà nheo nheo đôi mắt già nua nhìn lên sân khấu. Giống thật! Không biết nhìn gần thế nào chứ nhìn thế này ai cũng không thể phân biệt thật giả. Nhưng rõ ràng An Thái Quân đã cầm cây trượng kHÔNG rời tay, sao lại có thể bị tráo?
Bà quát to: “Hoang đường! Dám giả mạo Long đầu trượng. Bắt lấy ả ta”
Rất nhiều hộ vệ xông lên vây lấy cô gái. Cô gái tung người lên đối phó. Màu áo đỏ tung bay thật nhức mắt. Mọi người bị cuốn hút bởi trận đấu trên sân khấu. 
Trong lúc đó, Hoa Hà nhẹ nhàng đến bên An Thái quân, cô nói: “Kẻ trộm thủ đoạn khó lường. Tôi theo dõi ả khá lâu mà vẫn bị qua mặt. Chi bằng, chúng ta kiểm tra một chút xem sao. An Thái Quân tin tưởng, trao cây trượng cho Hoa Hà. Cô cầm cây trượng, xoay xoay tìm kiếm, rồi lấy một lọ nước thuốc trong tay áo, đổ vào vị trí trên tay cầm, bên dưới cái đầu con rồng. Vị trí ấy khá khó thấy, mọi người xung quanh chỉ thấy khuôn mặt Hoa Hà biến sắc. Cô từ từ xoay ra cho An Thái quân và Đương gia Quân Tiếu Tiếu xem. Một ký hiệu 3 hình lục giác ghép vào nhau màu bạc sáng lấp lánh trên cây trượng
An Thái quân tái mặt, quát :”To gan, bắt lấy ả”, rồi bà rút cây đao bên cạnh xông ra ngoài sân khấu
Đại Đương gia Quân Tiếu Tiếu cầm cây trượng xem lại lần nữa rồi trao cho người hầu bên cạnh, nghiếng răng nối gót ra ngoài. Hoa Hà cũng xông ra hỗ trợ. Sân khấu thành ra một đám hỗn loạn. Không ai còn chú ý đến cô người hầu với cây trượng giả trong tay nữa. Cô cầm cây trượng rút về đại sảnh, định mang vào phòng ngủ của An Thái Quân. Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện chặn trước mặt, ra tay nhanh đến mức cô ta khôn kịp kêu lên đã bị điểm huyệt ngất xỉu. Bóng đen rút cây trượng trong tay cô gái, quay lại tiếp chiêu với mấy hộ khác vừa xông ra, chỉ qua mười mấy hiệp, đã thoát khỏi Quân gia phủ, thoát ra ngõ tắt hướng đông, chạy ra thẳng một cánh rừng.
Trên con đường nhỏ dẫn vào cánh rừng, Công Đồ Nương trong trang phục thôn nữ, tay cầm giỏ trứng, và một gánh rau rừng, đi tới đi lui chờ đợi. Ở đây đã rất gần một căn cứ của Hộ Lâm bang. Cô đang chờ Phang Thị. Thấy bóng dáng màu đen từ xa, Công Đồ Nương tươi nét mặt. Cô chạy đến đưa tay ra nói: “Phang Tỷ, hướng này cơ mà”
Nhưng Phang Thị làm như không nghe thấy, vẫn chạy tiếp. Công Đồ Nương đuổi theo, chặn ngang trước mặt :”Tỷ làm thế là có ý gì. Chúng ta đã hẹn ngay đây cơ mà. Đưa cây trượng cho muội”
Phang Thị đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Công Đồ Nương, tay đưa cây trượng, nhưng tay kia bất thình lình xuất chiêu. Công Đồ Nương bị bất ngờ, tuy né được khỏi chỗ hiểm nhưng vẫn trúng một chưởng, cô lảo đảo, miệng phun ra một ngụm máu tươi
Tiếng Kim Dung quát lên: “Muội làm cái gì vậy?”
Phang Thị lạnh lùng dùng khinh công biến mất sau tàng cây ...

Hết chương XIII

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment