Cô bé ngày xưa

Thursday, February 26, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (4)

                                                  Chương IV: Đường hầm thử thách


Lại nói tới phái Hàng Không Động. Đó là một môn phái lớn, hay đúng hơn thì đã từng là một môn phái lớn. Sau một trận kịch chiến với Đam My phái, Hàng Không Động đã thật sự suy yếu. 
Muốn chấn hưng Hàng Không Động, cũng không phải là không có cách. Tương truyền chưởng môn vĩ đại nhất trong các đời của Hàng Không Động là Thạch Lựu chưởng môn.
Đó là một phụ nữ rất xinh đẹp, tài năng và uyên bác. Võ công của bà giúp dung nhan trẻ mãi, cứ như một cô gái 18 tuổi. Ngoài võ công ra, bà còn rất giỏi làm ăn buôn bán cũng như thiên văn, địa lý. 
Tuy nhiên, sau trận chiến chấn động giang hồ với Đam My phái, bà ngao du giang hồ rồi biệt tích, chỉ để lại lời nói rằng người lấy được kho báu của bà chính là người xứng đáng kế vị chưởng môn. 
 Phái Hàng Không Động từ đó suy yếu dần dần, các chưởng môn tạm thời đưa lên đều không thể giúp môn phái trở lại thời hoàng kim. Rất nhiều người tìm kiếm kho báu của Lựu chưởng môn nhưng rốt cuộc không ai thành công, hoặc là có đi mà không có về. Ngôi đền mà thằng bé tên Đen nói rõ ràng là có liên quan mật thiết đến truyền thuyết này...
Tạm biệt bé Đen, Hoài Lâm và Công Đồ Nương trở về. Người ở quán trọ có thắc mắc chút xíu về sự vắng mặt của Hoài Lâm nhưng sau đó cũng nhanh chóng ổn định. Khi Công Đồ Nương và Hoài Lâm trở về thì cũng đã muộn nên mọi người quyết định nghỉ ngơi thêm một ngày ở quán trọ rồi mới đến Hàng Không Động.
Tối đó, khi Hoài Lâm như thường lệ, đưa tay cho Công Đồ Nương trói. Công Đồ Nương nhớ tới chuyện Hoài Lâm lừa mình, cô vẫn bình tĩnh cột tay chàng lại rồi bất ngờ tấn công. Hoài Lâm không phòng hờ nên ngã ra sau, Công Đồ Nương mất đà ngã theo, nằm đè lên người Hoài Lâm. 
Hai người đang hoảng hốt ngẩn ra trước tình huống bất ngờ thì cửa phòng Hoài Lâm chợt mở tung. 
“Lâm thiếu chủ, anh nghe được tin đồn hay lắm, có bức tượng bỗng nhiên cử động…” Tiếng Chung vang lên rồi ngưng bặt. Sau lưng Chung, Tuấn Anh, Khoa Khoa đang há hốc mồm trước cảnh tượng ám muội trong phòng
…………………
Sáng hôm sau, Chung, Tuấn Anh, Khoa Khoa mang bộ mặt suy sụp đến nhà ăn.
Tuấn Anh: “Huhu thiếu chủ ơi, người bị thế từ bao giờ?”
Khoa Khoa: “Anh tưởng cậu ít nhất phải chọn người đẹp trai như anh chứ”
Chung: “Khẩu vị cậu mạnh thật đấy, dùng tới cả dây thừng”
Hoài Lâm: ”Tiếng hộ vệ, trừ mỗi người mười ngày lương cho tôi. Tội ăn nói hồ đồ, không tin tưởng thiếu chủ”
Văn Tiếng rút sổ ra ghi chép. Chung liếm môi năn nỉ: “Thiếu chủ, cậu phạt anh cách khác được không, ví dụ như bắt anh làm cái gì khó…”
“Không được. Làm khó anh thì anh khổ mà tôi cũng đau lòng. Chi bằng cứ trừ lương đi, chỉ có mình anh đau lòng là được”
…………………
Tại sảnh của Hàng Không Động, Hoa La, chưởng môn của phái Hàng Không Động nhận miếng ngọc bội từ Công Đồ Nương. Phái đoàn Hoài Lâm được an bài ở hậu viện. Tối đó, Hoài Lâm có hỏi về ngôi đền phía sau núi. Trái với suy nghĩ của mọi người, Hàng Không Động không hề có ý muốn giấu diếm bí mật kho báu. 
Hoa La Chưởng môn kể “Lựu chưởng môn của chúng tôi nói rằng, bà mong chờ người nào lấy được kho báu của bà. Nhưng đã ba trăm năm rồi, không ai có thể tìm được nó”
Sáng hôm sau, Hoa La Chưởng môn dẫn theo 4 đệ tử, đưa phái đoàn Hoài Lâm gồm Hoài Lâm, Công Đồ Nương, Chung, Khoa Khoa, Tuấn Anh, Văn Tiếng đến sau chân núi. Đó là một nơi rất đẹp và yên tĩnh, cây cối vây quanh xanh ngắt. Tựa lưng vào núi là một cái đền. Trong đền là tượng một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, vẫn bất động.
Hoài Lâm hỏi: “Xin hỏi Chưởng môn. Tượng này là ai vậy ạ?”
Hoa La chưởng môn mỉm cười: “Không giấu gì ngài, sự tình của phái chúng tôi khá phức tạp. Lựu chưởng môn của chúng tôi vốn có ba đại đệ tử. Một người được tạm thời đưa lên làm chưởng môn Hàng Không Động, là chưởng môn đời thứ 11 của chúng tôi. Còn hai người còn lại thực hiện tâm nguyện của sư phụ, đó là canh giữ kho báu, chờ người xứng đáng. Một trong hai người chính là người được thờ trong đền này, cũng chính là sư tổ sáng lập của Hồng y hội”
Khoa Khoa hỏi “Hồng y hội sao? Tôi có nghe nhiều về họ”
Hoa La chưởng môn nói: “Vâng. Thật ra khi lâm chung, Hồng sư tổ đã chuẩn bị nơi này, và chúng tôi làm theo di nguyện, thờ bà tại đây. Hồng Y hội cũng thờ bà, nhưng lâu lâu vẫn đến đây thăm viếng. Chúng tôi vẫn giữ mối giao hảo với nhau”
Chung lên tiếng “Thế khi nào thì bức tượng cử động?”
Hoa La Chưởng môn lên tiếng “Tôi cũng không biết chính xác. Những đệ tử từng thấy bức tượng cử động cũng mô tả những thời điểm khác nhau”
Mọi người ra sức tìm kiếm quanh ngôi đền nhưng không thấy gì lạ. Đến giữa trưa, trời bỗng đầy mây đen, gió nổi lên báo hiệu một cơn mưa sớm. Trong đền, Chung và Khoa Khoa đến trước bức tượng, quan sát tỉ mỉ. Chung nói “Bức tượng làm bằng gỗ quý, hay nhất là đôi mắt, làm bằng hạt gì mà long lanh như thật. Nhưng chỉ thế thôi, làm gì mà sống lại được”. Bỗng “A…a…ai…l…áo…o!”. Bức tượng hả miệng thổi vào mặt Chung những luồng khí lạnh và giơ tay ôm chặt Chung vào lòng
Gương mặt Chung xám ngắt vì sợ hãi, cố vùng vẫy.
Nghe tiếng kêu cứu, mọi người vội chạy vào. Văn Tiếng dũng cảm lao lên tung một chưởng vào bức tượng. Thật bất ngờ, bức tượng buông tay, lui ra sau, để lộ một miệng hầm sâu hun hút.
Mọi người hết sức ngạc nhiên và bàng hoàng. Chung quá sợ hãi, ngây đơ ra không nói được câu nào
Khi bị đẩy ra, bức tượng cũng lại bất động. Mọi người xanh mét, mãi sau mới từ từ trấn tỉnh lại
Văn Tiếng xem xét miệng hầm, lẩm bẩm : “Sâu lắm”
Hoài Lâm lên tiếng “Khoan đã. Không nên xuống. Chúng ta chưa biết cái gì sẽ đợi ta ở dưới đó. Cần phải suy nghĩ thận trọng đã”
Công Đồ Nương kéo tay Hoài Lâm ra một góc, thầm thì “Anh sao thế. Ở đó có thể có kho báu đấy, và thứ anh cần tìm cũng có thể đang ở đấy”
Hoài Lâm nói “Thật ra tôi…sợ”
Công Đồ Nương ngạc nhiên “Anh sợ ư?”
Hoài Lâm : “Tôi sợ rất nhiều thứ mà. Tôi sợ ma, tôi sợ những tiếng động bất ngờ…”
Công Đồ Nương “Tôi hiểu rồi. Cũng không có gì lạ. Vì anh sợ ma, tức là anh sợ những thứ mà anh không biết, không hiểu rõ. Anh sợ những tiếng nổ bất ngờ, vì anh có cảm giác không kiểm soát được chúng”
Hoài Lâm nói “Tôi không biết”
Công Đồ Nương nói: “Nếu sợ thì cho bằng anh sai thuộc hạ xuống đi, chúng ta chờ tin tức của họ là được”
Hoải Lâm nghiêm mặt: “Không được. Tôi phải bảo đảm an toàn cho cả đoàn. Họ toàn là người thân của tôi, không phải thuộc hạ”
Hoài Lâm chợt hắt hơi. Từ trong ngôi đền dường như có một tia sáng nhỏ lóe lên. Nó biến mất nhanh đến nỗi chỉ một số người mơ hồ nhận ra. Hoài Lâm cảm thấy lạnh sống lưng.
Chàng lập tức ra lệnh cho mọi người quay về.
Công Đồ Nương hậm hực tiếc nuối. Là một người rất mê khám phá, cô thật sự hiếu kỳ muốn tìm hiểu ngôi đền bí ẩn này. Cô nuối tiếc cơ hội, dây dưa tìm mọi cách để chậm trở về.
Lại một cơn gió lạnh buốt lại kéo tới làm Hoài Lâm rợn người. Chàng lại mang máng cảm giác tia sáng ban nãy quét qua
Hoài Lâm bất chợt quay lại nhìn Công Đồ Nương, hỏi “Cô có thấy gì không?”
Công Đồ Nương nghi hoặc “Có”
Hoài Lâm chợt suy nghĩ nhanh rồi hăng hái kéo tay Công Đồ Nương quay lại ngôi đền: “Chúng ta quay lại ngôi đền đi”
Công Đồ Nương mừng rỡ khấp khởi. Chung và Khoa Khoa thì do dự. Bị bức tượng ôm không phải là trải nghiệm dễ chịu gì. Chung ngập ngừng nói: “Cậu suy nghĩ kỹ lại đi. Bức tượng đó cử động được đấy, nhỡ có gì thì sao”
Hoài Lâm trấn an: “Không sao đâu”
Khoa Khoa do dự, Hoài Lâm nói: “Một là theo mọi người, hai là đứng chờ ở đây”
Hai người đều không học võ. Viễn cảnh đứng ở nơi này không người bảo vệ, mà bức tượng lại có thể đi lại khiến Khoa Khoa và Chung lập tức rảo bước đi theo mọi người
………………..
Trong đền, mọi người vây quanh miệng hầm. Bên dưới hầm tối om, không thấy đáy
Hoài Lâm nói “Sâu lắm. Phải thận trọng”
Văn Tiếng nói “Để tôi xuống trước”
Hoài Lâm và Công Đồ Nương chợt đồng thanh: “Khoan đã”
Hoài Lâm nói với Văn Tiếng“Anh mang tới một tảng đá đã”
Văn Tiếng nghi hoặc nhưng cũng mang tới một tảng đá. Công Đồ Nương nói “Anh thả xuống xem sao”. Thấy Hoài Lâm gật đầu, Văn Tiếng liền thả hòn đá xuống miệng hầm. Chợt nghe tiếng “Phựt, veo veo”, rồi ầm ầm những tiếng mũi lao bắn ra làm rung chuyển cả miệng hầm. Mọi người xanh mặt.
Công Đồ Nương nói “Có lẽ là một cái bẫy liên hoàn. Chỉ cần đặt chân xuống là chúng ta tự bắn mình”
Hoài Lâm ngẫm nghĩ: “Nếu là bẫy thì nó bắn hết lao là sẽ không còn tác dụng nữa, đúng không? Hoặc có thể nó tự nạp lao vào bẫy nỏ bằng cách nào đó. Vì trước đây cũng có những người tìm kho báu mà không về được. Rất có thể họ đã bỏ xác ở đây, thế mà bẫy vẫn bắn chúng ta được. Vậy thì chúng ta phải làm cho nó bắn hết lao trước khi xuống”
Theo lệnh của Hoài Lâm, mọi người khuân từng tảng đá đến lần lượt thả xuống hầm. Sau mỗi lần tảng đá chạm đáy, cả hang động rung chuyển vì những mũi lao bắn ra.
Đến tảng đá thứ hai mươi ba thì những mũi lao không còn bắn ra nữa. Hoài Lâm ra lệnh cho mọi người thòng dây leo xuống, chỉ đề lại Khoa Khoa và hai đệ từ của Hàng Không Động ở trên canh chừng.
Ngay vị trí mọi người đặt chân xuống là một tấm ván cũ, bên dưới là một cái bẫy. Nếu khi nãy ai không đề phòng mà cứ leo xuống, thể nào cũng dẫm lên, và vô tình kích hoạt cái bẫy dưới chân, thành nạn nhân của chính mình luôn.
Hoài Lâm và Công Đồ Nương say mê quan sát cái bẫy, chàng tấm tắc : “Ai thiết kế cái bẫy này hay thật”. Công Đồ Nương cũng thích thú cầm một cây lao lên quan sát, nói: “Không những thế, trên này còn có độc nữa này, hèn gì nhiều người dính bẫy bỏ xác tại đây luôn”
Quả thật, dưới hang là mấy bộ xương người trông rất đáng sợ, đều có cây lao đâm xuyên người. Chung xanh mặt nhắc nhở: “Được rồi. Tôi biết mấy người rất mê khám phá. Nhưng làm ơn để sau được không? Ở đây them một chút nữa tôi sẽ nôn”
Quả thật, không khí trong hang rất ngột ngạt khó thở, lại thêm cảnh tượng rùng rợn của những bộ xương người làm ai nấy cảm thấy nôn nao khó chịu.
Mọi người nối nhau lò dò từng bước tiến vào con đường hầm đầy nguy hiểm. Không gian im ắng làm ai nấy đều căng thẳng. Đang đi, bỗng phía trước có một cánh cửa lớn bằng đá chặn ngang
Chung mừng rỡ nói “Chắc kho báu trong đây rồi”. Và Hoài Lâm không kịp ngăn cản, Chung đã đẩy mạnh cửa, cánh cửa mở tung. Một căn phòng lát đá rộng trống không hiện ra
Công Đồ Nương hét lên “Coi chừng hơi độc. Mọi người vận công bế hô hấp mau!”
Cùng lúc đó, những tiếng “Xì xì” quanh bốn bức tường như thể có trăm ngàn con rắn đang phun nọc độc. Một làn khói xanh đang dày đặc dần. Hoài Lâm hét lớn “Chạy đi!”, và đạp mạnh một cánh cửa khác, kéo mọi người vào. Chạy mãi, qua những đường hầm ngoằn nghèo, đến một ngách hầm rộng rãi, cảm thấy đã không còn nguy hiểm, mới ngồi xuống nghỉ mệt.
Hoài Lâm nói “Mọi người phải cẩn thận. Tất cả đều là do bàn tay con người. Khí độc khi nãy cũng là một cái bẫy đấy. Khi Chung mở cửa, anh đã vô tình mở khóa cái túi khí độc trong phòng. Từ giờ cứ cẩn thận, đừng đụng vô cái gì thì hơn”. Đang nói, Hoài Lâm bỗng ngưng bặt rồi than một câu “Nữa rồi. Hình như nóc hang đang tụt xuống”
Mọi người nhìn lên, thấy một tảng đá lớn trên nóc hang đang dần dần tụt xuống
Hoài Lâm nói “Có lẽ phải quay lui thôi. Tính mạng quan trọng. Nếu tiến vào sâu thì tảng đá này sẽ bít lối, và chúng ta sẽ không ra ngoài được nữa”
Công Đồ Nương nói “Không. Hãy chờ một chút. Nhất định phải có một cần gạt điều khiển tảng đá ở đâu đó. Tôi sẽ tìm”
Hoài Lâm nói: “Nhưng phải nhanh lên. Và khi nghe hiệu lệnh của tôi thì mọi người dù có chưa tìm ra cần gạc cũng phải chạy ra ngay kẻo nguy hiểm”
Công Đồ Nương lao vào hốc đá. Hoài Lâm và mọi người cũng bắt chước cô, cố gắng lần mò tìm trong các hốc đá. Bỗng Công Đồ Nương la lên mừng rỡ “Có lẽ nó đây rồi” Cô giật mạnh chiếc cần gạt dấu trong hốc đá. Tảng đá dừng lại rồi từ từ nâng lại lên cao
Mọi người thở phào, lại đi tiếp. Đi mãi, đến một cánh cửa, lần này ai cũng thận trọng, không dám tự tiện xô cửa vào. Khi cánh cửa được Văn Tiếng hộ vệ mở ra, lâu thật lâu không thấy động tĩnh gì thì mọi người mới dám bước vào. Đó là một căn phòng trống trải. Đang căng thẳng quan sát thì bỗng nhiên dưới chân như chao đảo. Thì ra mặt đá phẳng làm nền dưới chân mọi người đang nghiêng dần. Ai nấy hốt hoảng nhưng không thể bám vào đâu, dần dần bị tuột về một phía, rơi xuống khỏi nền đá
Khi mọi người tỉnh lại, định thần nhìn quanh thì thấy mình đang ở một khung cảnh khác. Ai cũng bị dính sát vào tường của một căn phòng có lẽ nằm bên dưới cái nền đá nghiêng khi nãy. Chung, Văn Tiếng, Tuấn Anh bị dính lưng và tay vào tường. Hoa La chưởng môn cùng hai đệ tử thì hai tay bị dính cứng vào tường. Công Đồ Nương thì ngược lại lưng và tay bị dính sát tường, còn Hoài Lâm thì khá hơn cả, chỉ có lưng bị dính vào tường thôi, hai tay tự do.
Công Đồ Nương lên tiếng: “Có một cái gì đó hút chúng ta vào tường”
Hoài Lâm nói: “Đúng ra là hút cái áo bảo vệ chúng ta thì đúng hơn”
Tuấn Anh chợt hiểu: “Nó hình như chỉ tác dụng với thép thôi. Áo của chúng tôi chế tạo hoàn toàn từ sợi thép nên bị dính hết thế này, còn áo cậu thì quý hơn, hầu như ở tay không có thép nên chỉ bị dính cái lưng thôi. Còn các vị ở Hàng Không Động, hình như các vị đeo chiếc vòng đó cũng được làm từ thép nên mới bị dính như thế”
Quả thật, Hoa La Chưởng môn và hai đệ tử có đeo một chiếc vòng có hình dáng đặc biệt trên cổ tay, nên họ như thể bị trói hai cổ tay vào tường
Hoài Lâm chợt đỏ mặt do dự “Vậy bây giờ…tính sao”
Chung lên tiếng: “Còn sao nữa. Cậu cởi ra đi”
Trước khi đến ngôi đền, Hoài Lâm đã phát cho mọi người áo bảo vệ để mặc. Vốn bộ áo bảo vệ này thiết kế rất đặc biệt. Nó nhìn như chiếc áo lót bình thường nhưng rất dày, bên trong có lớp kim loại mỏng vừa giúp chủ nhân tự bảo vệ, vừa tránh được va chạm trực tiếp vào da thịt gây khó chịu. Và dĩ nhiên hiện nay ai cũng thấy chỉ có Hoài Lâm là được tự do hai tay. Chỉ có chàng mới có thể tìm cách giúp mọi người giải thoát. Mà muốn vậy thì Hoài Lâm buộc phải…cởi áo
Hoài Lâm kêu lên phản đối “Không được. Mọi người thấy mất”
Chung dài giọng: “Thế bây giờ cậu muốn mọi người chết khô chết héo ở đây hết sao”
Công Đồ Nương nói “Anh yên tâm. Không ai nhìn đâu mà. Mà nhìn cũng có thấy gì đâu, vì tối lắm”
Hoa La chưởng môn cùng hai nữ đệ tử cũng đỏ mặt gật đầu lia lịa
Thật ra những người khác toàn bị dính theo tư thế úp mặt vào tường. Hoa La chưởng môn cùng hai đệ tử thì thường đi gần nhau nên bị dính ở khúc tường gần nhau, khuất sau một bụi cây leo. Chỉ có mình Công Đồ Nương là gần Hoài Lâm nhất, lại bị dính phần lưng vào tường, nên mặt quay ra ngoài. Hoài Lâm cứ liếc nhìn Công Đồ Nương, do dự mãi.
Chung sốt ruột kêu lên: “Nhanh lên nào. Cậu ta cũng là con trai, có gì mà cậu phải ngại”
Hoài Lâm càng đỏ mặt. Chỉ chàng mới biết Công Đồ Nương là con gái, nhưng làm sao nói đây. Công Đồ Nương nói: “Tôi nhắm mắt lại nhé”
Cuối cùng, biết không còn cách nào khác, Hoài Lâm đành tự cởi quần áo, kèm theo câu nói “Không ai được nhìn đâu đấy. Mọi người nhắm mắt lại”.
Từng lớp từng lớp quần áo cởi xuống, mới đến chiếc áo lót bảo vệ. Tình thế nguy nan nhưng mọi người ko ai nhịn nổi, cố nén tiếng cười vào bụng. Hoài Lâm lại càng đỏ mặt, chàng la lên: “Cũng không ai được tưởng tượng đâu đấy”
Chung nói: “Được rồi, được rồi, không tưởng tượng, cậu cứ cởi bình tĩnh thoải mái”
Sau khi thoát được bức tường, Hoài Lâm xem xét thật kỹ. Chàng nhận ra có một cục kim loại được đặt trong tường. Chính cục kim loại này đã hút chiếc áo bảo vệ của chàng vào. Chàng vận công lực giật chiếc áo ra xa thì không sao, nó không bị dính vào cục kim loại nữa. 
Hoài Lâm lầm bầm: “Thì ra là vậy. Chính vì muốn “dán” chúng ta vào tường nên bà ấy mới thiết kế một cái sàn nghiêng, để chúng ta rơi sát tường nên mới bị dính như thế”
Mặc lại áo ngoài, Hoài Lâm lần lượt vận công đẩy mọi người ra khỏi khối kim loại.
Mọi người lại tiếp tục đi. Chung đã thấm mệt, vừa đi vừa nói: “Này Hoa La chưởng môn, Lựu chưởng môn cũng tà đạo thật đấy, sao bà ấy có thể nghĩ ra đủ chuyện mà hành chúng ta thế nhỉ”. 
Hoa La chưởng môn đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Chung, anh hốt hoảng, vấp phải cục đá, ngã lăn kềnh
Tuấn Anh đưa tay kéo Chung dậy nhưng anh ta vẫn nằm thẳng cẳng, tròn mắt nhìn lên
Văn Tiếng đi dò đường, quay trở lại thông báo: “Cụt đường rồi. Phía trước là một cái vực đầy nước”
Mọi người đang hoang mang thất vọng thì Chung bỗng phá ra cười thích thú. Tuấn Anh nói: “Cậu té đập đầu nên bị điên rồi à?”
Nhưng Chung vẫn không ngừng cười, tay chỉ lên đầu. Theo tay Chung chỉ, mọi người nhìn lên, thấy một ngách hang ăn thẳng lên phía trên. Đó chính là đường để mọi người đi tiếp
“Ồ, thế là chúng ta lại bò lên”. Tuấn Anh đang lầu bầu thì ngưng bặt. Xung quanh, mọi người cũng sững sờ không nói nên lời. Hoa La chưởng môn thốt lên: “Đẹp quá!”
Trước mắt mọi người, một hang đá rộng mênh mông. Những bức tượng bằng ngọc màu trắng sống động bày la liệt khắp nơi và những bức tranh thủy mặc treo đầy tường. Trần hang cao vút, một chùm ánh sáng tỏa xuống một màu xanh dịu khiến khung cảnh càng lung linh huyền ảo. Không khí trong hang rất thoáng, còn dìu dịu mùi trầm làm mọi người hết cả căng thẳng khi nãy
Văn Tiếng nói: “Thì ra đường hầm ăn thông với một động đá”
Hoa La chưởng môn nói: “Thật không ngờ. Chúng tôi sống ở đây mà cũng không phát hiện ra điều này. Nói ở đây rất hiểm trở nên hầu như chẳng ai leo lên”
Ngoài những bức tượng và những bức tranh cổ, mọi người còn phát hiện ra rất nhiều những bức vẽ kỳ lạ, có mặt trăng, mặt trời, cả những hình vẽ phức tạp, đầy ký hiệu và những con số
Công Đồ Nương kêu lên: “Nhìn này mọi người. Đúng như chúng ta đoán, mọi thứ là do bàn tay con người”. Cô giơ cao một bức vẽ, vẽ toàn bộ ngôi đền và con đường hầm, rồi quay sang hỏi Hoài Lâm: “Hình như anh cũng đoán thế từ đầu nên mới vào, phải không?”
Hoài Lâm gật đầu: “Đúng thế. Cơ thể tôi rất nhạy cảm với thời tiết. Tôi thấy cứ mỗi khi có gió thì bức tượng lại có cử động, nhất là đôi mắt. Rõ ràng có sự trùng hợp, thế nên tôi biết là không phải ma, mà nhất định có cơ quan gì đó nên mỗi khi có gió thì bức tượng mới cử động”
Công Đồ Nương nhìn bức vẽ với vẻ thán phục: “Xem này, đúng như anh đoán. Bức tượng rỗng ruột, bên trong có cơ quan, thông với các ống thông gió ở mái hiên. Thế nên khi có gió, bức tượng sẽ cử động, hơi gió thổi qua mồm bức tượng gây nên tiếng động mà chúng ta cứ tưởng bức tượng nói”
Hoài Lâm hỏi:”Còn cái gì ở đây nhỉ”. Mọi người nhìn theo ngón tay của chàng, thấy ký hiệu một ngôi sao. Chung nói :”Chắc đó là kho báu chăng. Chúng ta đến đó đi”. 

Theo hướng mũi tên chỉ trên bản đồ dẫn đến ngôi sao, mọi người lại đi mãi, cuối cùng dừng chân trước một vực sâu. Có những tảng đá rất lớn phẳng lỳ nằm sang sát nhau tạo thành một cây cầu đá dẫn sang cánh cửa bờ bên kia. Hai bên những tảng đá này là vực sâu đen thăm thẳm.
Hoài Lâm kêu to: “Có chữ trên tảng đá”
Văn Tiếng vội mồi lửa soi sáng tảng đá gần nhất và đọc to “Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đi tiếp. Chỉ những người có đủ đức độ mới có thể bước trên những tảng đá này để vào kho báu của ta. Với những ai xấu xa, tảng đá sẽ tụt xuống và cùng ngươi rơi xuống vực sâu”
Mọi người hoang mang nhìn nhau...

Hết chương IV

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment