Cô bé ngày xưa

Thursday, June 4, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (18)


Chương XVIII: Đam My Phái

























Khi Công Đồ Nương tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói, nằm trong một nhà ngục lạnh lẽo và tối tăm. Ánh sáng yếu ớt từ ô cửa nhỏ hắt vào cho cô biết bây giờ đã là ban ngày. Công Đồ Nương thấy người tê mỏi, cô khẽ nhúc nhích thân mình nhưng sợi dây trói siết quá chặt. Gay go thật, mới hôm còn khống chế Kim Tùng mà giờ đây tới lượt mình bị trói, bị nhốt trong ngục.
Công Đồ Nương chờ đợi người đến gặp mình, nhưng đợi mãi cũng chẳng có ai, chỉ có cai ngục mang cơm canh vào hai lần mỗi ngày.
Hay là họ có việc gì đó. Cô tự nhủ, nhưng lại cười thầm: Họ gấp gì cơ chứ. Họ đã cứu được Kim Tùng rồi mà. Chắc họ đang xem xét nên trừng phạt mình thế nào hoặc là đang thương lượng xem trao đổi thế nào với triều đình Đại Gạo.
Nhớ tới triều đình Đại Gạo, tim Công Đồ Nương nhói lên khi nghĩ đến Hoài Lâm. Không biết chàng đã khỏe chưa? Chàng có nghĩ đến cô không? Có giận cô khi tự ý mang chàng về Hàng Không Động không?
Đang suy nghĩ về Lâm Lâm, Công Đồ Nương chợt ớn lạnh cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình. Cô ngẩng lên nhưng chỉ thấy khuôn mặt bình thường của người cai ngục bưng cơm nước. Vậy ánh mắt ấy là từ đâu nhỉ?
Công Đồ Nương co ro người nép sát vào vách tường của nhà ngục. Đây là Đam My Phái, là một môn phái có nhiều bí ẩn, ai cũng có chút sợ hãi và kiêng dè.
Thật ra, Đam My Phái vốn có nguồn gốc từ nước ngoài, du nhập vào Đại Gạo từ mấy trăm năm trước. Từ đầu, môn phái này đã có những quan niệm khá khác với suy nghĩ chung của mọi người. Đam My Phái tư tưởng quá phóng khoáng, không theo chuẩn mực chung của xã hội nên bị người đời coi là tà đạo. Tuy nhiên điều này không ngăn cản Đam My trở thành một trong những môn phái mạnh nhất trên giang hồ bởi võ công tuyệt diệu của họ. 
Tuy nhiên, nội bộ môn phái cũng từng xảy ra không ít chuyện phức tạp. Đam My Phái là môn phái bí ẩn, có 1 số yếu nhân trong Đam My giữ những vai trò lớn nhưng không lộ mặt. Từng có kẻ phản bội, lợi dụng sự gần gũi và tin tưởng của chưởng môn mà lấy được danh sách những yếu nhân của Đam My 
Phái, khiến những người đó bị lộ và dần bị thủ tiêu. Sau lần ấy, Đam My Phái hỗn loạn và không còn tin tưởng nhau, đánh nhau máu chảy thành sông, đến khi biết rõ thủ phạm thì đã thương vong vô số
Sau tai kiếp đó Đam My Phái dần gượng lại, lần này lại bị chia rẽ tiếp làm 3 phe: thân tả, thân hữu và một nhóm còn lại không màng thế sự. Các đầu lĩnh cũ người chết kẻ bị thương, những người mới lên không lãnh đạo được nên một số môn đồ Đam My Phái hoạt động không theo môn quy, gây thù chuốc oán khắp nơi. Đến nay, Đam My Phái đã tương đối ổn định, nhưng không mạnh và quy củ như xưa.
Có một số cao thủ ra ngoài tự lập môn hộ, cũng hình thành một tổ chức vững mạnh không kém Đam My phái, nhưng võ công lại thiên về tà nhiều hơn - đó là Đam My Hắc Phái. Mối quan hệ giữa Đam My Hắc Phái và Đam My Phái còn nhiều khuất tất, người ngoài khó nắm rõ. 
Nhưng chắc chắn một điều là họ đã phá vỡ quy tắc của chính mình, tham gia vào chính trị bằng cách bí mật ủng hộ công chúa Lan Ngọc và hầu gia Kim Tùng, giúp đỡ Giả Kim Quốc đánh Đại Gạo. Sự việc này làm cho toàn dân Đại Gạo rất bất bình. Ngay cả Công Đồ Nương nghĩ tới cũng giận run lên
Trong lúc Công Đồ Nương đang ngồi hồi tưởng thì tại đại sảnh đường của Đam My Phái cũng đang xảy ra một trận tranh cãi khủng khiếp. Trong ánh lửa lập lòe càng làm nổi bật lên vẻ căng thẳng và giận dữ trên nét mặt của những người đang ngồi đó, Phiêu Linh chưởng môn vẫn kiên trì với quyết định của mình. Cô chậm rãi đưa mắt liếc nhìn Thanh Long Sử Mạc Ca rồi nói: “Ta cảm thấy dạo này Thanh Long Sử không còn tin tưởng ta”
Mạc Ca chậm rãi lên tiếng: “Tôn chỉ của chúng ta thế nào, dám xin Phiêu Linh chưởng môn đọc lại một lần”
Phiêu Linh chưởng môn hừ lạnh. Cô hiểu ý Mạc Ca muốn nói gì. Tôn chỉ của Đam My Phái đã nói rất rõ, rằng đệ tử của Đam My không được tham gia vào chính sự. Nhưng những việc gần đây của Phiêu Linh chưởng môn đều vi phạm tôn chỉ đó. Ủng hộ Lan Ngọc công chúa, bắt cóc Công Đồ Nương và Hoa Hà, tuy người đời còn chưa rõ, nhưng với đệ tử của Đam My Phái, thì việc này quả thật trái với ý chỉ của tiền nhân. Đã nhiều ngày trước, nội bộ Đam My Phái luôn lục đục vì việc này. Tuy rất bực bội trước những chỉ trích của Mạc Ca, nhưng Phiêu Linh không thể nói được gì, vì dù gì uy tín của Mạc Ca cũng rất lớn. 
Hiện nay thế lực của Đam My Phái chia làm Ngũ đường - Nhị sử: 
Nam Cung Minh - đường chúa Kim Quang Đường. 
Lý Miên - đường chúa Mộc Lâm Đường. 
Thu Phong - đường chúa Thuỷ U Đường. 
Mạc Phi - đường chúa Hỏa Ngục Đường. 
Kiếm Hồn - đường chúa Thổ Thạch Đường. 
Mạc Ca - Thanh Long sử. 
Đan Nhâm - Bạch Hổ sử. 
Trong đó, thế lực ngũ đường đều nhau, duy hai sử có thể coi là công thần lâu năm, uy tín rất lớn.
Thêm nữa, về lý, thì đúng là Phiêu Linh làm trái tôn chỉ. Vì thế, Phiêu Linh chỉ có thể lấy quyền chưởng môn làm một số việc ủng hộ Lan Ngọc công chúa. Nhưng những việc này không thể qua mắt các đệ tử. Mấy ngày gần đây tiếng xì xào ngày càng nhiều. Và khi Phiêu Linh quyết định bắt cóc Công Đồ Nương và Hoa Hà, cũng như muốn đưa người của Đam My Hắc Phái vào vị trí hộ pháp, thì như một giọt nước tràn ly, làm dấy lên một làn sóng tranh cãi trong nội bộ môn phái.
Trong cuộc tranh cãi này, ba đường chúa Nam Cung Minh, Lý Miên, Mạc Phi ủng hộ Phiêu Linh, các đường chúa còn lại và Bạch Hổ sử thì không có ý kiến, đứng ngoài cuộc tranh cãi. Chỉ có Thanh Long sử Mạc Ca là gay gắt nhất, quyết liệt phủ quyết. Rốt cuộc phần thắng có thể thấy là nghiêng về ai.
Nhắm mắt định thần, mím môi, Phiêu Linh thoáng chút đau lòng. Biết rằng những tình cảm sau bao nhiêu tháng ngày bên nhau sẽ chấm dứt, nhưng cần phải quyết định. 
Cô nói: “Ta là chưởng môn, ta có quyền quyết định. Thời đại đã khác, tôn chỉ cũng có thể thay đổi bởi chưởng môn”
Mạc Ca cúi đầu: “Vậy thì, ta không có gì để nói. Đối với ta, không tuân theo tôn chỉ của tiền nhân thì tức là phản bội sư môn”
Nghe thấy những lời nói thẳng thắn của Mạc Ca, Phiêu Linh tức giận đứng bật dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ngươi dám”
Tội danh phản bội sư môn là tội danh lớn nhất. Nếu bị gánh lấy tội danh này, làm sao Phiêu Linh còn có thể có được tiếng nói với đệ tử trong môn phái.
Cùng lúc với tiếng quát của Phiêu Linh, một đạo phi tiêu bay tới cắm ngay chiếc cột, sượt ngay mặt Mạc Ca. Mạc Ca đưa tay gạt, rồi nhanh chóng xuất chiêu giao thủ. Một bên là Phiêu Linh chưởng môn, một bên là Mạc Ca hộ pháp, đệ tử không biết theo ai, đành im lặng quan sát. Nam Cung Minh lăm lăm tay cầm vũ khí chuẩn bị tiếp ứng.
Hai bên càng đánh càng hăng. Mấy chục năm giao tình dường như mất sạch theo từng chiêu xuất ra. Ai nấy đứng xung quanh cũng căng thẳng dọ ý nhau. 
Đúng lúc này thì một tiếng quát đầy uy lực vang lên:”Dừng tay!”
Rồi một bóng người tung mình lao vào phòng. Các đệ tử xung quanh kinh hô: “Lý Miên đường chúa”
Lý Miên là đường chúa của Mộc Lâm Đường. Bấy nay rất ít người từng được gặp, vì khác với các đường chúa khác trong môn phái, Lý Miên có tư tưởng tự do, và thường thích tiêu dao giang hồ
Lý Miên bước từng bước chầm chậm về phía hai người đang đứng giữa phòng, nhìn cả hai bằng ánh nhìn đầy thâm ý rồi nói: “Ai muốn thay đổi tôn chỉ?”
Phiêu Linh lặng im không nói. 
Lý Miên lại cất giọng sang sảng: “Ta nhắc cho ai đó nhớ, muốn quyết định việc gì cũng phải có sự đồng ý của ta, bởi vì…ta được chưởng môn đời trước giao cho giữ vật này”
Nói đoạn, trước ánh nhìn sửng sốt của đệ tử, rút ra một túi gấm. Trong túi gấm, lại rút ra một khối ngọc màu xanh, à…thật ra ko phải là một khối, mà là một nửa khối. Các đệ tử kinh ngạc bật thốt thành tiếng. Đó chẳng phải là con dấu của Đam My Phái đó sao. Nhưng sao lại ở trong tay Lý Miên, và sao lại chỉ có một nửa. Ai nấy nhìn sang Phiêu Linh chưởng môn chờ đợi một câu trả lời. Nhưng chỉ thấy Phiêu Linh im lặng không nói, mặt trắng bệt, môi mím chặt run run, những ngón tay siết lấy bảo đao 
Lý Miên vẫn điềm nhiên nhìn thẳng vào Phiêu Linh: “Thế nào, Phiêu Linh chưởng môn?”
Khuôn mặt Phiêu Linh lộ vẻ bất đắc dĩ. Cô chậm chạp đi về chiếc bàn của mình, lấy ra một cái hộp. Mở hộp ra, lấy ra một khối ngọc màu xanh, chính là một nửa còn lại của con dấu.
Đến lúc này Lý Miên nhanh nhẹn bước tới, cầm hai nửa miếng ngọc ghép vào nhau. Chúng vừa khít, tạo thành một con dấu hoàn hảo, con dấu của Đam My Phái
Các đệ tử im phăng phắc. 
Lý Miên bình tĩnh nói tiếp: “Môn quy của Đam My Phái, vốn các đời luôn luôn có hai chưởng môn, cùng quyết định tất cả mọi việc. Nhưng chỉ có một chưởng môn thường xuyên ra mặt. Ta vốn hay thích ngao du giang hồ, không trực tiếp giải quyết các công việc trong môn phái, nên các đệ tử không ai biết ta cũng là một chưởng môn. Lần này, ta thấy cần đưa ra quyết định của mình. Ta không muốn tham gia vào trận chiến giữa Giả Kim Quốc và Đại Gạo, ta cũng không muốn đưa Hà Thủy Nương vào Đam My Phái”
Từng lời của Lý Miên nói ra, trầm tĩnh mà uy nghiêm, khiến ai nấy đều e sợ. Cục diện tạm thời vãn hồi. Phiêu Linh có chút bất mãn lui về, Mạc Ca cũng nói dăm ba câu rồi vội vã về viện của mình. Nhưng tối hôm đó, có những người thức suốt đêm suy tính không ngủ

Ban đêm, tại Thủy đình trong hậu viện của Đan Nhâm, một bóng đen phi thân xuống, nhẹ nhàng đứng đối diện với Đan Nhâm đang lười nhác tựa vào cột. 
Đan Nhâm cất tiếng hỏi: “Thế nào? Có đồng ý điều kiện trao đổi của ta ko?”
Mạc Ca – người mặc áo choàng đen, trả lời: “Dĩ nhiên, Đam My Phái sẽ là của ngươi. Ta chỉ cần cầm con dấu đi, không lưu luyến gì cả. Nhưng còn điều kiện thứ hai của ngươi. Ta vẫn còn có điều thắc mắc. tại sao ngươi muốn có Công Đồ Nương?”
Sau khi Lý Miên chưởng môn trở về, Phiêu Linh đã chịu lùi một bước, thả Công Đồ Nương và Hoa Hà ra, nhưng không trả Kim Tùng về Đại Gạo. Mạc Ca cũng không quá gay gắt về chuyện Kim Tùng, cô đưa Công Đồ Nương và Hoa Hà về viện của mình, cũng không vội thả đi vì sợ Phiêu Linh bố trí người bắt lại nên cứ để hai người ở đó, chờ thời cơ đích thân mang xuống núi. 
Đan Nhâm cười khẽ: “Cô ta có mang chất độc Bạch Thi Lục Nguyệt trong người. Khi bắt cô ta về, ta đã phát hiện ra. Ta muốn nuôi nhân dược bằng máu của cô ta”
Mạc Ca thoáng rùng mình. 
Đan Nhâm nói: “Muốn lấy máu của cô ta thì cũng phải nuôi cô ta. Ngươi sợ gì. Đối với cả hai bên, đều là việc có lợi. Cô ta sống thêm được mấy năm, có khi còn không chết, còn ngươi có ngọc tỷ. Không đúng sao?”
Đan Nhâm vốn đặc biệt tài giỏi về độc dược cũng như giải dược. Lão ta nuôi rất nhiều nhân độc, thú độc, từ nhỏ cho ăn toàn độc dược hiếm. Chắc hẳn Bạch Thi Lục Nguyệt là thứ mà lão vô cùng hứng thú
Mạc Ca chau mày hỏi: “Nói thế, lão sẽ nghiên cứu chất độc của cô ta sao?”
Đan Nhâm cười: “Dĩ nhiên. Bạch Thi Lục Nguyệt là chất độc khó giải nhất trên đời. Ta cũng hứng thú muốn nghiên cứu”
Đan Nhâm nheo mắt: “Ta cũng có điều thắc mắc. Vị trí của ngươi ở Đam My Phái không thấp. Ngươi cũng đổ công sức vào sự lớn mạnh của Đam My Phái cho tới ngày nay. Tại sao ngươi muốn từ bỏ tất cả?”
Mạc Ca nói: “Ngươi tưởng Lý Miên có thể ngăn Phiêu Linh sao?”
Mắt Đan Nhâm lóe lên: “Vậy ra, ngươi cố tình dụ Lý Miên ra chỉ để con dấu của Đam My Phái lộ diện? Ta thật ngạc nhiên, ngươi muốn rời bỏ Đam My Phái, nhưng lại bày trăm mưu nghìn kế lấy con dấu làm gì?”
Mạc Ca nhìn sâu vào Đan Nhâm, trầm giọng nói: “Ta muốn phá hủy Đam My Phái. Nếu không có con dấu để đóng ấn, không phải Đam My Phái sẽ dễ dàng bị xóa bỏ trên giang hồ sao?”
Đan Nhâm nhìn Mạc Ca nghi hoặc: “Ngươi là người của triều đình Đại Gạo hay của Thế tử Hoài Lâm?”
Nhưng Mạc Ca lờ đi: “Đam My hhái hiện nay koông còn theo đúng tôn chỉ của tiền nhân, không còn là Đam My Phái mà ta gây dựng nữa. Vậy thì bỏ đi chứ giữ làm gì”
Đan Nhâm mím môi: “Được. Thành giao. Hai chúng ta trước mắt đều có lợi”. 
Mạc Ca lạnh lùng phóng vút đi trong bóng đêm, để lại Đan Nhâm vẫn khoanh tay tựa cột cười bí hiểm
Lát sau một cô gái được đưa tới Bạch Hổ viện của Đan Nhâm: chính là Công Đồ Nương
Hắn cười bí hiểm, bắt đầu soạn thuốc độc, thực thi kế hoạch
Công Đồ Nương bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, vẫn cứ suy nghĩ về Mạc Ca. Rõ ràng ánh mắt ấy đã dõi theo cô mấy ngày trong ngục, ánh mắt quen thuộc ấy, cô đã gặp rất nhiều lần, là ai nhỉ. 

Ngũ đường nhị sử làm phản khiến Đam My Phái máu chảy thành sông. Lý Miên đang phiêu du giang hồ, Phiêu Linh trúng độc, ngày càng yếu đi. Mạc Ca cùng Đan Nhâm đứng sóng vai nhau nhìn Phiêu Linh đang kịch liệt kháng cự, tóc dài rối tung, máu tươi loang lổ khắp cơ thể. Tuy hai người đứng với nhau cùng một chỗ nhưng trong đầu mỗi người lại có những tính toán riêng. 
Mạc Ca nghĩ: chắc quân Đại Gạo vài ngày nữa sẽ tới. 
Đan Nhâm liếc nhìn Mạc Ca nghĩ: Chắc chất độc mình hạ trên người Mạc Ca sắp phát tác.
Nhưng trong đầu kẻ đang kháng cự cũng lại có suy nghĩ riêng: Quân Đam My Hắc Phái chắc sắp tới. Do vậy, kịch liệt kháng cự được không bao lâu, Phiêu Linh đã có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng cầm cự. Một lát sau, quả nhiên có một nhóm người võ nghệ cao cường đánh vào chính đường Đam My Phái, cứu Phiêu Linh đi. Lúc này, lẽ ra phải rượt theo nhưng Mạc Ca tự dưng cảm thấy có gì đó không đúng. Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ đi. Mạc Ca đưa tay dụi mắt, lắc đầu cho đầu óc thanh tĩnh nhưng càng lúc cơn đau từ mắt càng lan tỏa. Mạc Ca âm thầm chịu đựng, vận công nhưng thân thể rã rời mệt mỏi, không thể vận khí được. 
Bên tai cô mờ hồ truyền đến giọng chế nhạo của Đan Nhâm: “Xem ra Thanh Long sử không được khỏe?”
Giọng điệu Đan Nhâm vô cùng khoái chí, đồng thời đưa tay xuất chiêu. Mạc Ca vừa đau đớn, lại chỉ mơ hồ phán đoán vị trí của Đan Nhâm, chống đỡ vô cùng khó khăn.
Nhưng Đan Nhâm cũng không ngờ rằng, trong lúc đó, quân Đại Gạo đã tấn công Đam My Phái. Tiếng hô vang bốn phía làm các đệ tử Đam My Phái kinh hoàng. Hoa Hà dẫn đầu một toán quân ĐạI GạO xông vào nội viện, kịp thời đỡ được một chiêu của Đan Nhâm nhằm vào Mạc Ca
Tiếng kêu sợ hãi, hỗn loạn vang lên khắp phía. Đan Nhâm cũng dừng công kích, quay sang xem xét tình hình. 
Hoa Hà chạy về phía Mạc Ca, kêu lên : “Tỷ tỷ”
Mạc Ca cố mở mắt hỏi: “Con dấu đâu?”
Hoa Hà nói: “Muội lấy được rồi”
Mạc Ca mím môi: “Đưa ta rời đi”
Hoa Hà bối rối nhìn đám người đang đánh nhau, nghĩ tới Công Đồ Nương, nhưng cô biết, rời đi là quyết định đúng đắn nhất lúc này. Vì thế, Hoa Hà cùng một số đệ tử của Mạc Ca nhanh chóng rời khỏi Đam My Phái đang càng lúc càng hỗn loạn

Trải qua mấy trận chiến lớn, tuy có thắng có thua, có lấn xa thêm được mấy tòa thành nhưng cũng có mất đi hai thành lớn, Đại Gạo nay đã tạm bình yên, lo khôi phục sau chiến tranh. 
Mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo. Tuy nhiên, có những thứ khiến lòng người bất an. Đó là sự biến mất của hai danh tướng Công Đồ Nương và Hoa Hà. Trải qua trận chiến tại Hồng Hạp, danh tiếng của Công Đồ Nương và Hoa Hà đang lừng lẫy, thế nhưng ko hiểu vì sao hai người bỗng biến mất không một tăm tích, khiến ai nấy xôn xao lo lắng. 
Thế tử Hoài Lâm lại càng bất an. Chàng trở về kinh giải quyết những việc lộn xộn sau chiến tranh, rồi xin nghỉ, lên đường đi tìm Công Đồ Nương. Nhưng biết tìm nơi đâu? Hoài Lâm muốn lật tung cả đất nước nhưng tuyệt không thấy bóng dáng Tiểu Côn Đồ của chàng. Có tin đồn Công Đồ Nương bị hại tại Đam My Phái. Hoài Lâm lập tức cho người thăm dò, nhưng Đam My Phái cũng xảy ra lắm chuyện. Có người làm phản, khiến Đam My Phái đại loạn. Lý Miên chưởng môn sau khi trở về, lại ra tay lần nữa để vãn hồi trật tự khiến Đam My Phái lại một lần gió tanh mưa máu. Rốt cuộc, Tiểu Côn Đồ của chàng vẫn bặt vô âm tín
Hoài Lâm nhiều đêm không ngủ, cứ nằm nghĩ ngợi lung tung, trời sáng lại lên đường đi tìm. Nhìn thần sắc ngày càng sầu não của chàng, thuộc hạ đi theo vô cùng lo lắng. Ở kinh đô, Hoàng thượng, Linh Vương và công chúa Ngọc Lan đọc những báo cáo của ám vệ gửi về cũng lo âu. Hiện nay Hoài Lâm là hậu duệ duy nhất của hoàng tộc, trải qua mấy cuộc chiến, chàng càng khẳng định được tài năng và đức độ của mình. Nhưng chuyện xảy ra với Công Đồ Nương khiến chàng chẳng còn tâm trí, chỉ lo đi tìm cô. 4 tháng đã trôi qua, vẫn chưa tìm thấy Công Đồ Nương, và Hoài Lâm vẫn chưa về. 
“Vậy là chưa tìm thấy cô ta, nó sẽ không trở về sao?” - Hoàng thượng giận dữ đập bàn hỏi. 
Ngồi bên dưới, Linh Vương và công chúa Ngọc Lan lặng im, trao cho nhau cái nhìn đầy ẩn ý.
Hoàng thượng lại lớn tiếng: “Gọi nó về. Biết bao việc cần làm đang chờ nó. Ta cũng sẽ chỉ hôn cho nó. Có hồng nhan một bên, nó sẽ sớm nguôi ngoai thôi”
Công chúa Ngọc Lan ngần ngại lên tiếng: “Bệ hạ, việc chỉ hôn…có lẽ bây giờ chưa phải lúc”
Nhưng Hoàng Thượng đã lạnh mặt: “Trẫm đã quyết như vậy rồi”
Công chúa và Linh vương biết tính Hoàng thượng nên đều lặng im
Một lát sau, Hoàng thượng thở dài: “Nó là đứa trẻ tài giỏi và sống có tình có nghĩa. Ta không có gì để phàn nàn về nó, thậm chí đã quyết định sẽ phong nó làm Thái tử. Nó không nên vì nhi nữ thường tình mà lỡ mất nghiệp lớn” 
Mấy ngày sau, thánh chỉ tới, triệu Hoài Lâm về kinh. Linh vương cũng gửi thư khuyên nhủ thúc giục khiến Hoài Lâm nấn ná mãi cũng phải về.
Chàng giao lại việc tìm kiếm Công Đồ Nương cho thuộc hạ, quay về nhưng lòng buồn bã bất an. Đón chàng là công chúa Ngọc Lan và Linh Vương. Các bậc trưởng bối giáo huấn chàng nào dám không nghe, sau đó vào triều nhận lệnh vua. Cả núi công việc ập xuống đầu chàng khiến ban ngày Hoài Lâm không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa. Mỗi khuya sẽ có thuộc hạ đến báo cáo công việc tìm kiếm Công Đồ Nương tiến triển đến đâu. Những tin tức ít ỏi mang đến lúc nào cũng khiến chàng thẫn thờ nghĩ đến Công Đồ Nương, rồi mang cả bóng hình nàng vào giấc mơ
Một việc khiến Hoài Lâm đau đầu nữa là Hoàng thượng chỉ hôn cho chàng và tiểu thư Thanh Vy – đệ nhất mỹ nhân kinh thành, con gái của Đại học sỹ. Nói tới Thanh Vy, không ai ở kinh thành mà không biết. Nàng vừa có nhan sắc tuyệt trần, cầm kỳ thi họa món nào cũng tinh thông, lại còn nhã nhặn nhu mì. Với người con gái như thế, chàng trai nào cũng mơ ước sánh duyên cùng. Thế nhưng Hoài Lâm thì lại lâm vào thế khó xử. Lệnh vua khó cãi, mà Thanh Vy cũng là người con gái tốt, xứng đáng được hạnh phúc. Thế nhưng, chỗ này, nơi lồng ngực của chàng thấy trống rỗng. Trái tim của chàng đã mất đi rồi. Nhìn màn mưa trắng trời, hơi lạnh buổi chiều len lỏi thấm vào người lạnh buốt, Hoài Lâm tự hỏi: không biết Công Đồ Nương giờ này đang ở đâu. 
Tại phủ Đại học sỹ, có người con gái cũng đứng ngắm màn mưa mà lòng ủ dột. Câu nói của Hoài Lâm: “Trái tim ta đã trao cho người khác mất rồi” như vẫn còn văng vẳng đâu đây. Từng chữ, từng chữ như cứa vào lòng cô. Chàng có cần thiết nói thẳng ra như thế không? Chàng không biết rằng, mọi chuyện của chàng, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Những buổi yến tiệc ở Hoàng cung, cô đều len lén kín đáo ngắm chàng từ xa, ngày chàng được định hôn với Ngọc Trâm, cô cũng âm thầm nhỏ lệ. Đến bây giờ, khi biết tin mình được ban hôn ước với Hoài Lâm, Thanh Vy đã vui mừng xiết bao. Cô biết Công Đồ Nương, nhưng cô tin mình sẽ thắng. Ngày tháng trôi qua, cô sẽ có được chàng thôi, nhưng câu nói kia cứ ám ảnh cô mãi.

Hôm nay, như lệ thường, Thanh Vy và một số tiểu thư đến vấn an công chúa Ngọc Lan. Nhìn các cô gái thanh xuân yêu kiều, Công chúa như nhớ lại thời tuổi trẻ của mình, nói cười không ngớt. Đang cuộc vui, bà sai bày tiệc ở khu vườn, để cùng các cô gái thưởng hoa. Vườn mẫu đơn đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát khiến các tiểu thư vô cùng thích thú. Trong vườn, lại có một dòng suối nhân tạo nhỏ uốn lượn quanh những tảng đá bằng phẳng, có bóng cây râm mát bên trên, thật thích hợp chơi tửu lệnh. Tiệc bày ra, các cô nương ngồi bên những tảng đá ấy, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Một lát sau, Công chúa Ngọc Lan đã hơi ngà ngà say, bèn cáo lui nghỉ ngơi. Thanh Vy khéo léo dìu bà về phòng. Ngồi nói chuyện một chút, rồi Công chúa bảo cô ra ngoài vui chơi cùng các tiểu thư khác
“Bản công chúa già rồi, sức khỏe có chút không tốt. Uống vô một chút đầu váng mắt hoa, nghỉ một chút là khỏe. Cô cứ đi ra ngoài đi, các tiểu thư đang chờ”
Thanh Vy đành ý nhị đi ra ngoài cho Công chúa nghỉ ngơi. Nhưng cô không đi ra ngoài vườn hoa nơi các tiểu thư đang chơi đùa, mà quay sang hỏi một a hoàn nhà bếp ở đâu, rồi cùng a hoàn của mình đi theo nấu canh giải rượu cho Công chúa. Bài canh giải rượu này cô được một đại phu chỉ cho, cô từng nấu rất nhiều lần cho cha mình dùng, có công dụng giải rượu nhanh hơn các loại canh giải rượu thông thường. Sau một hồi trong bếp, Thanh Vy cùng hai a hoàn bưng canh đi lại vào phủ công chúa, nhưng gần đến cửa, cô nghe loáng thoáng tiếng quát của Công chúa: “Con dám nói với ta thế sao?”
Thanh Vy cùng hai a hoàn vội dừng bước. Nghe thấy loáng thoáng giọng đàn ông, không hiểu sao cô nghĩ ngay đến Hoài Lâm. Cô bèn bất chấp phong thái tiểu thư trước mặt hai a hoàn, nép vào khe cửa nhìn vào. Quả nhiên, người mặc áo lam đang quỳ kia là Hoài Lâm. Công chúa đang ngồi, mắt quắc lên tức giận. 
Một lúc lâu sau, bà mới dịu giọng: “Thôi được, cứ cho là viên san hô đó là từ cây trâm ấy đi, nhưng sao con chắc chắn là có liên quan đến cô ta. Nhỡ là người khác gửi đến thì sao. Ngay cả người đưa đến cũng đi mất, ta e là có trá”
Nghe thế, Thanh Vy chợt giật mình. “Cô ta” mà công chúa nói không phải là Công Đồ Nương sao? Hiện giờ chỉ có Công Đồ Nương có thể khiến Hoài Lâm cãi lại công chúa như thế
Giọng Hoài Lâm nhỏ nhẹ bình tĩnh: “Dù chỉ có một manh mối, con cũng không thể bỏ qua. Con cần đến trấn Bình An. Xin Hoàng cô cô thành toàn”
Công chúa cười gằn: “Ta có thể cản con sao”
Hoài Lâm dứt khoát dập đầu rồi nói: “Khi trở về, con xin đến nhận lỗi với Hoàng cô cô”
Công chúa nhắm mắt trận áp cơn giận trong lòng. Hoài Lâm nhìn lại rồi bước nhanh ra ngoài. Chàng đi rất gấp, không hề phát hiện ra đôi mắt Thanh Vy đang nhìn chằm chằm về phía mình
Trong lòng Thanh Vy như có sóng. Cô quên mất luôn chén canh giải rượu, vội vã cáo từ rồi về phủ.
Ngày hôm sau, cả phủ đại học sỹ náo loạn vì tiểu thư Thanh Vy lén trốn khỏi nhà cùng 2 a hoàn và 2 hộ vệ. Đại học sỹ lo lắng nhưng đành phong tỏa tin tức, bí mật cho người đi tìm.
Cùng lúc đó, phủ Thế tử cũng phái rất nhiều cao thủ, chia thành nhiều nhóm, trước sau thẳng hướng trấn Bình An đi tới ...

Hết chương XVIII

Tác giả: Cloud_cherry
Minh họa: Mimi Bebe

No comments:

Post a Comment