Cô bé ngày xưa

Thursday, May 28, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (17)


Chương XVII: Đại thắng Hồng Hạp

Mấy thân vệ hoảng sợ kêu lên: “Thế tử”
Công Đồ Nương lo lắng. Cô nhận ra đây chính là dấu hiệu độc phát
Công Đồ Nương quyết định nhanh chóng. Cô nói với Văn Tiếng: “Anh giúp tôi điểm huyệt cho Thế tử nhé. Tôi sẽ nói tên huyệt đạo và bao nhiêu phần lực, anh cứ theo đó mà làm”
Văn Tiếng nghiêm túc gật đầu. Ai nấy lui ra ngoài, giữ yên lặng cho hai người tập trung tiến hành. Văn Tiếng quả không hổ là hộ vệ của Thế tử, ra tay nhanh nhẹn, chính xác. Tuy nhiên quá trình và sức lực không giống với điểm huyệt bình thường, lại cần chính xác, chỉ sai một chút có thể mất mạng, nên cả Công Đồ Nương và Văn Tiếng đều hết sức thận trọng. Sau nửa canh giờ, Văn Tiếng mồ hôi như tắm, thở hổn hển, bước sang bên sau khi điểm xong huyệt cuối cùng
Công Đồ Nương nhẹ nhàng đỡ Hoài Lâm nằm xuống, thấm mồ hôi trên trán chàng. 
Cô nói với Văn Tiếng: “Tôi phải nói thật với anh là tình hình Thế tử rất nguy cấp. Độc Bạch Thi Lục Nguyệt đã phát, chúng ta lại chưa có thuốc giải”
Văn Tiếng lần đầu lộ vẻ hoàng hốt. Anh hỏi cô: “Tôi tưởng cô đã điều chế thuốc giải xong rồi?”
Công Đồ Nương thở dài: “Thật ra, đó chỉ là thuốc giúp anh ấy bồi bổ cơ thể, trì hoãn thời gian phát độc thôi, chứ nào đã có thuốc giải”, cô trầm ngâm nói tiếp: “Lẽ ra độc phát sẽ không chết ngay lập tức, nhưng anh ấy lại đang bị thương quá nặng. Cả hai điều đó đến cùng lúc làm tổn hao quá nhiều sức lực, sợ là không chống đỡ nổi”
Văn Tiếng lo sợ: “Còn cách nào không, xin cô nương cứ nói. Dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tôi cũng quyết không chối từ”
Công Đồ Nương nói: “Vẫn còn một cách, nhưng anh phảo thề không nói ra cho ai biết”
Văn Tiếng nói dứt khoát: “Được. Tôi thề”
Khi Công Đồ Nương mở cửa bước ra thì thấy mặt trời đã ngả về tây. Bóng tối đã dần dần tràn lấp, từng lọn khói chiều uốn éo trên nền trời lam thẫm
Công Đồ Nương lặng ngắm khung cảnh thật là yên bình, đẹp đẽ như một bức tranh
“Lâm Lâm, bầu trời này là của anh. Anh đã nỗ lực biết bao, cố gắng biết bao, phải không? Em sẽ giúp anh, phá hết những gông xiềng níu chân anh”

Tin tức Thế tử bị thương đã được giữ kín. Mọi người chỉ biết có thêm một giám quân được Hoài Lâm tin cẩn. Đêm đến, Công Đồ Nương quyết đoán hạ lệnh cho quân Đại Gạo suốt đêm nhổ trại, đi miệt mài hơn trăm dặm. Đến rạng sáng ngày thứ hai thì đã thấy bờ sông Minh Khê trước mặt. Quân Phước Thịnh đuổi sát theo sau. 
Sau khi ổn định đội ngũ , Công Đồ Nương cho người đi dọ thám, tìm được vị trí mà cô nhắm từ trước. Đó là một vùng nhấp nhô, lau sậy mọc cao, rất thích hợp làm nơi mai phục. Cô bèn cho mấy ngàn binh sĩ phục kích chờ lệnh
Nửa đêm, một cánh quân Đại Gạo bất ngờ đánh lén đại doanh quân Thanh Quốc. Phước Thịnh lập tức cho kỵ binh nghênh chiến, quân Đại Gạo tháo chạy. Quân Thanh Quốc đuổi theo đến bờ sông, thấy chỉ một số ít quân Đại Gạo đứng bên kia sông, Phước Thịnh cười khẩy, ra lệnh cho đại quân vượt sông
Nước sông chảy rất xiết. Toàn quân Thanh Quốc vô cùng chật vật mới qua được bên kia sông. Sang bờ bên kia, vì dính nước lạnh buổi sáng sớm, ai nấy mặt đã tái xanh. Nhưng Phước Thịnh vẫn vô cùng tự tin vì so lực lượng, quân Thanh Quốc đông hơn hẳn quân Đại Gạo, quyết phen này tiêu diệt tàn quân. Phước Thịnh ra lệnh quân sỹ dàn trận chuẩn bị tấn công đám tàn quân Đại Gạo. Tuy nhiên, quân Phước Thịnh chưa dàn trận xong đã hứng ngay một trận mưa tên từ trận địa của quân Đại GạoPhước Thịnh hơi bất ngờ. Nhìn đội ngũ quân Đại Gạo tơi tả thế kia mà vẫn có thể bố trí một trận mưa tên quy củ và bào bản như thế sao?
Phước Thịnh nghi hoặc, cho bộ binh lùi lại phía sau tránh mưa tên, ra lệnh cho kỵ binh tấn công từ hai cánh. Nhưng ngay lúc này, một hồi trống trận vang lên, phía bên kia, quân Đại Gạo cũng lập tức chuyển đội hình vô cùng nhanh nhẹn. Kỵ binh Thanh Quốc vẫn theo lệnh chủ soái, phóng ngựa lao vào hai cánh của trận địa, ngờ đâu bất ngờ binh lính Đại Gạo đồng loạt ngồi xuống, ở phía sau, hàng loạt binh sĩ đứng lên, giương cung bắn vào kỵ binh Thanh Quốc đang lao tới, hết lớp này tới lớp nọ. Hàng trước bắn xong thì hàng sau lại đứng lên giương cung bắn thẳng vào kỵ binh Thanh Quốc. Hàng ngàn, hàng vạn mũi tên bay như mưa vào trận địa Thanh Quốc, khiến người ngựa thi nhau ngã xuống. Phước Thịnhgiờ mới hiểu được quân Đại Gạo đã bày sẵn trận chờ họ
Phước Thịnh ra lệnh kỵ binh rút lui, nhưng bên Đại Gạo lại vang lên một hồi trống trận hiệu lệnh cho kỵ binh tấn công. Lúc này, kỵ binh Đại Gạo từ hai cánh tràn ra tấn công kỵ binh Thanh Quốc. Cục diện đang giằng co quyết liệt thì từ phía sau, mấy nghìn phục binh ra khỏi chỗ ẩn nấp, phối hợp tấn công quân Thanh Quốc. Tới lúc này thì không thể cứu vãn nổi, quân Thanh Quốc hai mặt thọ địch, nhanh chóng vỡ trận.

Trong quân trướng Đại Gạo, Hoài Lâm đang dần khỏe lại. Tuy mất thành Dinh Châu nhưng trận chiến trên sông Minh Khê đã thắng lợi, làm tinh thần quân sĩ Đại Gạo dâng cao
Hôm nay, các tướng sĩ lại họp bàn. Mất thành Dinh Châu, xem như mất đi một cứ điểm quan trọng, nơi dẫn vào kinh thành. Cho nên, bây giờ muốn xoay chuyển cục diện, nhất định phải thắng quân Giả Kim Quốc tại thành Hồng Hạp
Hồng Hạp là một vùng đất quan trọng, nằm gần Dinh Châu. Ngày trước, để giữ thành Tin Châu, quân ĐạI GạO đành phải để quân Giả Kim Quốc chiếm đóng thành Hồng Hạp. Nay, Dinh Châu đã mất, nhất thiết phải làm chủ Hồng Hạp.
Nhưng, nói thì dễ, ngẫm lại tình hình hiện nay của Đại Gạo mới thấy không dễ chút nào. Hiện tại, về quân lực, Đại Gạo bị phân đôi lực lượng. Một nửa đang đánh thành Hoàng Mai, vì thế, lực lượng đánh Hồng Hạp khá mỏng
Hoài Lâm nhíu mày suy nghĩ hồi lâu
Công Đồ Nương lên tiếng: “Hiện chúng ta có vẻ thua về quân số, nhưng ta có thể chiêu nạp thêm quân mà”
Hoài Lâm nói: “Ý nàng là chúng ta đến thành Tuy Châu? ”
Tuy Châu là một thành nhỏ nằm gần Hồng Hạp. Tuy nhỏ bé nhưng Tuy Châu có địa thế rất tốt, có thể thông thương với hai thành khác gần đó, có thể chiêu mộ thêm quân. Thêm nữa, Tuy Châu lại áp lưng vào núi, nếu bị tấn công cũng dễ dàng lẩn vào núi để thoát
Công Đồ Nương gật đầu. “Đúng thế. Bây giờ truy binh của Thanh Quốc đã bị tiêu diệt, ta có thể đi về hướng đông được. Vào thành rồi, ta sẽ chiêu mộ binh sĩ, luyện tập chiến đấu”
Hoài Lâm nói: “Được. Quyết định vậy đi”
Quân Đại Gạo lại hành quân về thành Tuy Châu. Thủ thành nghe lệnh, rộng cửa tiếp đón
Công Đồ Nương vào thành, lập tức triển khai xem xét mọi nơi. Trước hết, Công Đồ Nương sắp xếp cho Hoài Lâm. Chàng tuy đã không còn độc trong người, nhưng độc tố vừa mới giải, lại sau một thời gian dài lao lực chiến đấu nên cơ thể vẫn còn suy yếu, cần tĩnh dưỡng thêm nhiều mới có thể cân bằng. Công Đồ Nương lo lắng, tất bật sắp xếp cho chàng một chỗ thật trong lành mát mẻ trong phủ của thủ thành, đến nỗi Hoài Lâm bật cười: “Ta đi đánh trận chứ có phải đi nghỉ dưỡng đâu”
Chàng có biết đâu rằng câu nói đùa của chàng đã gieo vào đầu óc bận rộn của Công Đồ Nương một suy nghĩ táo bạo
Tối đó, Văn Tiếng cùng Lãnh Thiên nương được mời đến họp kín với Công Đồ Nương. 
Công Đồ Nương hỏi lại: “Tỷ tỷ có chắc là thế tử bị một người trong đám ám vệ đả thương không?”
Ngọc Châu nói: “Ta chắc chắn. Lúc đó tình hình rất nguy cấp. Chúng ta bị quân Thanh Quốc vây chặt. Chính vì tin tưởng đội ám vệ nên ta mới rời mắt khỏi thế tử trong chốc lát để hỗ trợ Văn Tiếng huynh mở đường máu, nào ngờ xảy ra chuyện. Tên ám vệ đó đã kịp tẩu thoát, nhưng ta cũng đã sơ bộ điều tra, đó là người của Giả Kim Quốc”
Văn Tiếng tiếp lời: “Giả Kim Quốc theo sự sắp đặt của phủ công chúa Lan Ngọc, đã trà trộn vào Đại Gạo quá lâu, không dễ gì phân biệt được họ. Thêm nữa, gần đây mới phát hiện một số người của Đam My phái cũng đã âm thầm hỗ trợ hầu gia Kim Tùng, phản lại Đại Gạo. Hiện nay ta cũng rất lo lắng không biết còn bao nhiêu mật thám Giả Kim Quốc chưa lộ mặt”
Tình hình thật sự khó lường hơn Công Đồ Nương dự đoán. Đam My phái vốn là một môn phái rất lớn. Trước nay họ vẫn có thái độ ôn hòa, không tham gia chính sự, các cao thủ Đam My Phái vì thế rất được mọi người nể trọng. Nếu bây giờ Đam My Phái trở mặt, ủng hộ Giả Kim Quốc thì Đại Gạo sẽ lâm vào thế khó xử vì sự xuất hiện của “lực lượng thứ ba” này. Lần trước, cô đã cho điều tra Phang Thị, phát hiện ả có liên lạc thường xuyên với Đam My Phái. Cô vẫn nuôi hy vọng đó chỉ là trùng hợp, không ngờ đúng là công chúa Lan Ngọc đã nuôi ý định lôi kéo Đam My Phái từ lâu
Công Đồ Nương lặng lẽ nói: “Địch trong tối, ta ngoài sáng. Muội lo sợ cho sự bình an của Thế tử và quân Đại Gạo. Thế tử hiện nay sức khỏe vẫn rất yếu, nếu để chàng lo nghĩ đến việc quân sẽ ảnh hưởng sức khỏe, vả lại cũng chưa biết có bao nhiêu mật thám đang nhằm vào chàng hòng mưu sát thủ lĩnh. Muội muốn đưa chàng đi nơi khác tĩnh dưỡng”
Hai người nghe thấy đều sửng sốt. Công Đồ Nương vội trấn an: “Cuộc chiến tại Hồng Hạp xác định sẽ lâu dài. Muội có thể đảm đương ổn định quân tình trong lúc chờ thế tử khỏe hơn. Trong lúc đó, ta tiến hành thanh lọc mật thám của Giả Kim Quốc. Đưa chàng đi nơi khác chỉ có lợi, ko có hại. Đến trận đánh quyết định, chàng sẽ trở lại chỉ huy chiến trận”
Ngọc Châu băn khoăn: “Nhưng Thế tử sẽ không đồng ý”
Công Đồ Nương nói dứt khoát “Muội sẽ có cách. Vì Thế tử, mọi người phải đồng lòng”

Chiều tà. Ráng đỏ phủ khắp chân trời như gieo vào lòng người thêm nỗi khắc khoải chia ly. Trên chiếc xe ngựa đơn giản, Công Đồ Nương nhẹ vuốt má Hoài Lâm. Khuôn mặt đang ngủ của chàng trông thật yên bình. Đây là lần thứ mấy chia tay chàng, Công Đồ Nương cũng không nhớ nữa. Lần nào cũng như đứt từng khúc ruột. 
Cô nén nước mắt, giọng run run dặn dò: “Chàng rất tinh quái, tốt nhất tỷ giả điếc, đừng nghe chàng nói”. - Ngọc Châu gật đầu. 
“Chàng cũng có thể giả bệnh, lúc ấy đừng vội tin mà phải gọi đại phu đến kiểm tra” - Ngọc Châu lại gật đầu.
”Và nhớ cho chàng uống thuốc đúng giờ”…từng lời dặn dò như trút cả tâm can. 
Công Đồ Nương thầm thì” Lâm Lâm nghe lời nhé. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi”
Công Đồ Nương đứng nhìn theo chiếc xe ngựa chở Hoài Lâm, Ngọc Châu, Văn Tiếng và một đại phu khuất xa đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ, mới bần thần quay bước
Hiện giờ trách nhiệm nặng cả đôi vai cô. Cô phải trông nom toàn quân. Cũng may, qua mấy trận đánh toàn thắng, mọi người ai nấy đều nể phục cô. Quân lệnh ban ra sẽ được tuân theo răm rắp, nên Công Đồ Nương bớt lo
Cô đi xem xét một vòng. Tình hình thật sự không tốt lắm. Quân Đại Gạo quân số không nhiều, bây giờ mà đánh Hồng Hạp thì y như là mang trứng chọi với đá. Lương thực trong thành cũng không đủ, chỉ có thể cầm cự nửa năm. Lợi thế duy nhất của quân Đại Gạo là quân Giả Kim Quốc cũng không có ý định tấn công sớm. Cô hy vọng quân Đại Gạo có thể cầm cự cho tới khi viện quân từ thành Hoàng Mai đến. Công Đồ Nương nghĩ ngợi xong thở dài
Nhiều ngày trôi qua, cô cũng chưa nghĩ ra cách gì khả dĩ, ngoài việc dán thông báo tuyển thêm quân. Số lượng binh sĩ mới gia nhập rất đông làm lòng cô có chút vui vẻ. Cô bận rộn ngồi sắp xếp binh sĩ vào các doanh, nghe tiếng hò reo vui vẻ của binh lính thao luyện mà lòng cảm thấy an ủi. 
Một hôm, có khách đến. Là một người mà Công Đồ Nương mong chờ: Kim Dung nữ hiệp. Bà không đến một mình, mà mang theo cả đoàn người. Cô ngạc nhiên: “Sư phụ, đây là…”
Kim Dung vui vẻ trả lời: “Họ là người của Tiêu Dao phái. Họ muốn tham gia đánh Giả Kim Quốc cùng quân Đại Gạo”
Công Đồ Nương mừng rỡ. Những ngày Đại Gạo có biến là những ngày mà tinh thần đoàn kết dâng cao nhất. Không những người dân có gì góp nấy, cống hiến hết sức mình, mà ngay cả giới giang hồ cũng không ngồi yên. Hầu như các môn phái đều tham gia chống giặc, dù có hiềm khích cũng bỏ qua hết, hăng say đứng chung chiến tuyến. Ở Tin Châu, Dinh Châu, các cao thủ của các môn phái đều góp công không nhỏ. Ngay các cao thủ vốn bấy lâu ẩn dật cũng xuất đầu lộ diện
Tiêu Dao phái vốn không màng thế sự, mà nay cũng hăng hái tham gia đánh trận, thật không gì vui hơn. Thêm nữa, Công Đồ Nương nhớ ra rằng Tiêu Dao phái giỏi rất nhiều môn, trong đó có chế vũ khí, đúng là thứ mà Đại Gạo cần. Hiện nay quân số Đại Gạo ít hơn Giả Kim Quốc, nếu có món vũ khí hiệu quả, thì cũng có hy vọng thắng trận này. Nghĩ thế, Công Đồ Nương vô cùng hào hứng.
Kim Dung lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô: “Ta muốn giới thiệu với con người này”
Cảm thấy giọng Kim Dung có chút khẩn trương, Công Đồ Nương chăm chú nhìn người mới bước đến. Áo choàng đen, mũ trùm đen. Công Đồ Nương thoáng ngạc nhiên. Toán người Tiêu Dao phái đã lui ra, hiện trong phòng chỉ có Kim Dung và cô, thế mà người ấy vẫn ko lộ mặt.
Kim Dung nói: “Đây là Thanh Thủy cô nương của Tiêu Dao phái, đệ tử của Hồng Thánh Cơ”
Nghe tên, Công Đồ Nương giật mình vội bái chào. Hồng Thánh Cơ vốn là bậc thầy chế vũ khí. Những vũ khí nổi tiếng của các cao thủ Tiêu Dao phái hầu hết đều do bà chế ra. Bút vẽ của Ngô Lãnh Quân, chỉ cách không của Khang Quảng lăng…đến giờ vẫn là những bảo vật mà giới giang hồ mơ ước
Giọng Thanh Thủy cất lên: “Nếu tin ta, xin cô nương hãy thu xếp cho ta một xưởng rèn. Ta sẽ cố hết sức làm ra thứ mà Đại Gạo cần”
Công Đồ Nương mừng vui khôn xiết, nói lời cảm tạ rồi lập tức đi thu xếp
Ngày qua ngày, binh sĩ luyện tập ngày một thuần thục hơn, việc chế vũ khí cũng có tiến triển khiến Công Đồ Nương vững tâm hơn. Nhưng vấn đề lương thực lại đang uy hiếp cô.
Thành Tuy Châu nhỏ quá, lương thực trước kia vốn cũng từ nơi khác chuyển đến chứ không tự sản xuất. Nay binh biến, thành Tuy Châu chơ vơ, lương thực trong thành lại phải nuôi thêm quân, sợ là không cầm cự thêm được bao nhiêu.
Công Đồ Nương cho những binh sĩ già yếu ra mấy ngọn núi bên ngoài thành săn bắt thêm để cải thiện bữa ăn cho binh sĩ nhưng thú săn về cũng không nhiều. Quan quân lương đã bắt đầu đến gặp Công Đồ Nương với khuôn mặt trầm trọng. Cô trầm ngâm suy tính. 
Đến lúc này lại xảy ra một việc khiến Công Đồ Nương thấm thía câu nói: “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Một sáng thức dậy, cô nghe báo có người cần gặp. Từ cửa thành nhìn xuống thì chẳng thấy ai. Hẳn là người đó đã đi rồi, chỉ để lại 100 chiếc xe chứa nhiều hàng hóa. Công Đồ Nương nghi hoặc, sợ là có trá, cho thử đủ cách rồi mới mang xe vào thành. Khi mở ra, ai nấy kinh ngạc thấy đó toàn là lương thực. Công Đồ Nương ngạc nhiên không biết ai có thể hiểu cảnh ngộ của quân ĐạI GạO trong thành lúc này. Quan quân lương cam đoan đây toàn là lương thực tốt, hớn hở chuyển lương vào kho
Vài lần như thế lại tiếp diễn. Các xe lương thực thỉnh thoảng lại được chở đến cho quân Đại Gạo. Cho đến một hôm, người chủ của những chiếc xe ấy mới ra mặt, xin tiếp kiến. Vừa nhìn thấy anh ta, Công Đồ Nương đã xúc động vui mừng. Thì ra là người quen, chính là tướng quân Xuân Trung.
Lần gặp trước cách đây không lâu, Xuân Trung là chủ tướng một doanh, tuân lệnh đi chặn đánh quân cứu viện của Phước Thịnh. Nhưng chờ mãi không thấy quân địch, anh ta bèn quyết đoán quay về, vừa kịp lúc Hoài Lâm bị vây khốn trong thành. Anh ta bèn mở đường máu giúp quân Đại Gạo thoát vòng vây. Sau khi thoát khỏi quân Thanh Quốc đuổi theo, mọi người không thấy Xuân Trung đâu nữa. Ai nấy đã nghĩ anh bị rớt lại và đã bỏ mạng, không ngờ Xuân Trung chỉ bị thương, lại được một toán cướp núi cứu, đưa lên sơn trại dưỡng thương. Những ngày ở sơn trại, Xuân Trung biết được những tên cướp này thật ra là những người dân ở thành Hồng Hạp. Khi thành bị chiếm, trong cảnh khốn cùng, họ đành trốn lên núi lập trại. Nghe Xuân Trung đến từ quân Đại Gạo, ai nấy vui mừng vì biết triều đình không bỏ rơi Hồng Hạp, đồng lòng góp sức giúp quân Đại Gạo
Công Đồ Nương mời anh nghỉ lại thành. Xuân Trung không hề nghỉ ngơi, chỉ sau một buổi chiều quan sát tình hình quân Đại Gạo, với nét mặt ưu tư, anh ta đến tìm Công Đồ Nương. Lúc này, trong phòng chỉ có Công Đồ Nương, Thư Hương và Xuân Trung. 
Thư Hương mang một tấm bản đồ ra trải trên bàn, nói: “Giả Kim Quốc khí thế to lớn, hiện chia quân đóng ở ba nơi. Xem ra sắp tấn công chúng ta”
Xuân Trung hỏi: “Tình hình quân đội chúng ta thế nào?”
Thư Hương trả lời: “Quân số càng lúc càng đông, rất chăm chỉ luyện tập, nhưng dù sao vẫn là lính mới. May là ở xưởng quân giới có chuyển biến. Lúc chiều ta có đi xem vũ khí mới, uy lực quả thật kinh người”
Xuân Trung hứng thú hỏi: “Là vũ khí gì vậy?”
Công Đồ Nương không giấu vẻ phấn chấn, trả lời: “Ta quên kể với huynh. Là hỏa pháo. Ta đã bảo họ chuyển mấy khẩu pháo đến Vi Châu và Lan Châu, chính thức thành lập hỏa pháo doanh, luyện tập thật thành thục”
Xuân Trung trầm ngâm. Quân Đại Gạo hiện nay lính mới khá nhiều, dù có vũ khí tốt, nhưng chưa dày dạn kinh nghiệm, tới khi ra chiến trường chưa biết sẽ thế nào, thắng bại khó xác định. Binh lực Đại Gạo lại đang eo hẹp, chia người học vũ khí mới, số còn lại càng ít. Xuân Trung nhất thời lo lắng, không chắc Công Đồ Nương có quyết định đúng không. 
Anh trầm giọng nói: “Ta sẽ ở lại chiến đấu cùng mọi người”
Công Đồ Nương cười cười: “Không cần đâu. Có nơi còn cần huynh hơn”
Xuân Trung đưa mắt ngạc nhiên nhìn Công Đồ Nương rồi lại nhìn Thư Hương dò hỏi. 
Anh ta do dự, hỏi: “Chẳng lẽ là muốn ta dẫn quân đi chọc phá Kim Tùng?”
Công Đồ Nương nói: “Đường vận chuyển lương thảo của Giả Kim Quốc, ngang qua rất nhiều dãy núi, địa thế đông tây cao thấp, thuận tiện cho huynh ẩn quân trong núi. Cứ bất ngờ quấy phá hắn, không cho hắn bước qua”
Xuân Trung tự tin nói: “Được. hãy giao cho ta hai ngàn kỵ binh. Ta sẽ có cách. Lương thảo ta cũng sẽ lấy từ đường vận chuyển lương của chúng”
Công Đồ Nương vỗ tay: “Hay quá. Chỉ cần đường vận chuyển lương của chúng không suôn sẻ, Kim Tùng ắt đều bị ảnh hưởng”
Mọi người bàn bạc thêm đôi câu rồi về phòng nghỉ ngơi. Công Đồ Nương bước đi cùng Thư Hương một đoạn. 
Thấy cô trầm tư, Thư Hương hỏi: “Có phải muội đang nghĩ tới dân chúng trong thành?”
Công Đồ Nương cảm kích nhìn Thư Hương. Cô ấy luôn thấy được tâm tư người khác. 
Công Đồ Nương nói: “Vâng. Sắp tới có lẽ Kim Tùng đánh tới đây. Chúng ta là quân nhân, chẳng ngại sống chết. Nhưng dân chúng trong thành sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ chúng ta chuyển dân chúng đi vẫn kịp, nhưng e là như thế lòng dân sẽ loạn, càng khó giữ thành hơn. Muội thật sự khó nghĩ”
Thư Hương cũng trầm tư: “Chúng ta hãy suy nghĩ kỹ thêm một chút. Cùng ta ra ngoài một lát đi”
Hai người chầm chậm sánh bước bên nhau đi trên con đường lát đá. Trời đã tối. Ánh đèn leo lét hắt ra từ những quán hàng rong bên đường, người bán đang lui cui dọn dẹp. Trên các cửa hiệu ven đường, hầu bàn đang lắp ván cửa. Lại có mấy người đang xoàn xoạt quét đường. Những khung cảnh này tuy bình thường nhưng giờ đây lại khiến Công Đồ Nương bồi hồi xúc động. Cuộc sống bình yên của dân chúng sắp tới sẽ ra sao đây. Cô ngẩn ngơ hồi lâu. Trong lòng cô đã có một quyết định.

Sáng hôm sau, Công Đồ Nương đứng trên đài cao dõng dạc nói ra quyết định đưa dân chúng ra khỏi thành. Giọng cô vang vang:” Quân Giả Kim Quốc dốc toàn bộ lực lượng, 15 vạn đại quân, cách chúng ta cùng lắm trăm dặm. Trong thành chúng ta còn 10 vạn dân chúng. Ta muốn chuyển dân chúng ra khỏi thành. Ai muốn ở lại ta sẵn sàng hoan nghênh cùng chúng ta giữ thành, những ai muốn đi đều có thể rời đi”
Tướng sĩ đều xúc động lao xao. 
Một người dân nói to: “Nước mất thì nhà tan. Chúng tôi nguyện ở lại chiến đấu với quan gia. Ai có dao dùng dao, ai có gậy dùng gậy. Mỗi người đều có cách chiến đấu. Chỉ cần có sức lực, dù không thể xông trận giết giặc cũng có thể góp sức khiêng cát đá tu bổ tường thành hay nuôi ngựa khiêng đao. Xin đừng đuổi chúng tôi đi”
Lập tức tiếng hô vang đồng ý của dân chúng vang lên. Công Đồ Nương xúc động nhìn những khuôn mặt chất phác nhưng đôi mắt ngời sáng tự tin bên dưới, nhẹ mỉm cười nói: “Tạ ơn mọi người”

Hai tuần sau, dân chúng trong thành từ các khu phố theo thứ tự rút khỏi Tuy Châu đi về phía núi Hành Sơn. Tuy bố cáo nói là toàn bộ dân chúng nhưng hầu như chỉ có trẻ con, người già và một số ít phụ nữ thu xếp ra đi. Còn toàn bộ trai tráng, và rất nhiều phụ nữ xung phong ở lại thành. Những bà cụ, những em bé bịn rịn đứng nhìn người thân đứng trên thành đưa tiễn. Họ cũng không muốn ra khỏi thành, nhưng giờ đây đó là cách hay nhất, vì nếu ở lại thành sẽ không giúp được gì mà còn làm vướng bận người thân đang hăng say chiến đấu. Hiểu được điều này, họ đành ngậm ngùi đi.
Mất cả tuần để thu xếp dân chúng, thành Tuy Châu mới trở lại với nhịp sống gấp gáp hơn, bận rộn hơn. Trong thành giờ đây chỉ còn 4 vạn binh lính Đại Gạo và 8 vạn dân chúng tình nguyện ở lại. Ai nấy hăng hái và tràn đầy nhiệt huyết quyết góp sức giữ thành. Khắp nơi nơi đâu đâu cũng thấy tinh thần quyết chiến của Đại gạo dâng cao. Mọi người cổ vũ nhau, giúp đỡ nhau luyện tập, nghĩ cách chống giặc.
Ổn định xong xuôi, Công Đồ Nương giao hai nghìn kỵ binh cho Xuân Trung. Anh hứa sẽ mang họ lên sơn trại, và nhất định cùng đội kỵ binh không phụ lòng mong chờ của cô. 
Công Đồ Nương ngập ngừng. “Còn một việc muội muốn nhờ huynh”. Trung Nguyên nhướn mắt ngạc nhiên dò hỏi. 
Công Đồ Nương khẽ nói: “Tìm giúp muội một chỗ tuyệt mật trong núi để bố trí xưởng quân giới và để quân sỹ luyện tập vũ khí mới”. Xuân Trung mở lớn mắt, thấy Công Đồ Nương mỉm cười bí hiểm, mắt lấp lánh

Hai tháng sau, cuộc chiến công thành Tuy Châu bắt đầu. Quân đội của Kim Tùng quả thật đông như kiến cỏ, quân số áp đảo so với quân Đại Gạo trong thành Tuy Châu. Trong quân doanh Đại Gạo, ai nấy căng thẳng
Một vị tướng nói: “Bên phía Đế Kinh, có tin gì không?”
Công Đồ Nương lắc đầu: “Thành Hoàng Mai đã thất thủ. Quân ta đang kéo tới đây chi viện. Nhưng đường xa, e là tới đây thì quân Giả Kim Quốc đã tấn công ta rồi”
Thư Hương lên tiếng: “Muội đừng quá lo. Hoa Hà, Linh Nhật đều đang cho luyện tập vũ khí mới. Binh lính đều ngày càng thuần thục hơn. Xưởng quân giới của chúng ta cũng đã dời sâu vào núi phía sau sơn trại. Có người của sơn trại giúp đỡ nên mọi việc đều ổn thỏa”
Nhưng Công Đồ Nương vẫn có những đêm không ngủ, thao thức, mắt đăm đăm nhìn vào bản đồ.
Có đêm, thấy phòng Công Đồ Nương vẫn le lói ánh đèn, Thư Hương gõ cửa bước vào “Muội có kế sách gì chưa?”
Công Đồ Nương mắt thâm quầng mỉm cười chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Có lẽ là chỗ này”
Thư Hương giật mình: “Nơi đó…có dân chúng”
Công Đồ Nương nói: “Tỷ tỷ, bởi vậy chúng ta phải quyết thắng, không cho chúng có cơ hội đụng vào dân chúng. Muội đã tính toán kỹ. Kế hoạch lần này phải làm ko chút sơ hở. Qua được trận này, ta không còn gì phải lo”
Thư Hương vẫn lo lắng hỏi: “Muội nói lại một lần ta nghe”
Hai tỷ muội châu đầu bàn bạc say sưa đến tận khi trời hửng sáng. Công Đồ Nương mở tung cửa sổ, một làn gió mát tràn vào, ánh sáng lờ mờ phía chân trời soi sáng khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt bừng sáng tự tin của hai người.

Trận quyết chiến giữa Đại Gạo và Giả Kim Quốc cuối cùng cũng mở màn. Trận chiến này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, không chỉ bởi quân Đại Gạo thắng lợi huy hoàng, mà còn bởi những vũ khí mới của họ lần đầu tiên ra mắt người đời. Đối với quân Giả Kim Quốc thì đây sẽ mãi là ác mộng cả đời bọn chúng.
Đầu tháng 1, đại quân Giả Kim Quốc tiến thẳng đến uy hiếp Tuy Châu. Mai Mai thống lĩnh kỵ binh quân Đại Gạo mang hai ngàn quân đánh lén đại doanh lương thảo của Đại Gạo, nào ngờ Kim Tùng có chuẩn bị, để lại cho Phang Thị ba ngàn kỵ binh và một ngàn bộ binh bảo vệ lương thảo. Quân của Mai Mai rơi vào tình thế bất lợi nên tổn thất lớn, rút lui về phía nam thành Tuy Châu
Một tuần sau, quân Giả Kim Quốc đến phía tây Tuy Châu. Trong thành Tuy Châu không còn đủ lương thảo, nên năm vạn quân Đại Gạo đã bỏ thành rút về khe núi theo hướng đông. Dân chúng trong thành sợ quân Giả Kim Quốc tàn sát mà biến thành loạn dân, mang theo lương thực và đồ quý giá bỏ chạy tứ phía, cửa thành Tuy Châu mở rộng, trong thành là một cảnh hỗn loạn.
Bu Thị đề nghị đưa quân Giả Kim Quốc vào thành bình định loạn dân, nhân cơ hội chiếm lấy thành Tuy Châu nhưng Phang Thị cười lạnh, chẳng những không chiếm Tuy Châu mà còn vượt qua Tuy Châu, sau đó chia làm hai cánh quân, giao cho Bu Thị chỉ huy, xuyên qua khe núi cắt đứt đường lui của quân Đại Gạo, còn đại quân chủ lực từng bước áp sát theo quân Đại Gạo, khiến toàn bộ đại quân Đại Gạo không kịp lui vào khe núi mà bị chặn lại ở vùng đất bằng phẳng ở trước khe núi 
Vùng đất này bằng phẳng, quả là thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Kỵ binh Đại Gạo phần lớn đã đi đánh kho lương, số còn lại yểm hộ cho bộ binh lui về phía Đông, chỉ khoảng hai ngàn, so với số lượng hai vạn kỵ binh của Giả Kim Quốc, nhìn thật sự thảm thương, thắng bại cơ hồ đã rõ
Phang Thị chuẩn bị phất tay ra hiệu, nhưng đột nhiên do dự, linh cảm thấy điều gì đó. Đám bộ binh Đại Gạo nhốn nháo phía trước mặt bỗng rất nhanh rút lui, để lộ ra ba trăm cỗ chiến xa ẩn nấp phía sau. Tim Phang Thị đập mạnh một nhịp. Thì ra quân Đại Gạo không phải là bị truy đuổi, mà rõ là có chuẩn bị. Họ muốn dùng xa trận chống lại kỵ binh. Địa hình này khá thích hợp với xa trận. Không gian trong khe núi rất chật hẹp, chiến xa lại phân bố dày đặc, kỵ binh không thể len lỏi đánh sâu vào trận địa, thuận tiện cho quân Đại Gạo bảo toàn mặt trận phe mình. Tuy nhiên, người ta ít dùng xa trận vì nó có ưu thế đối với kỵ binh nhưng ngược lại cũng có nhiều nhược điểm. Thứ nhất là nó không thể chống lại sự tấn công linh hoạt của bộ binh, thứ hai là nó hoàn toàn thất thủ trước hỏa công, thứ ba là nó lấy việc phòng thủ là chính, rất bất lợi cho việc chủ động tấn công.
Phang Thị bình tĩnh lại, ra lệnh chuẩn bị hỏa tiễn và cỏ khô để đốt xe. Phía bên kia, mấy trăm cỗ chiến xa của quân Đại Gạo như chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng áp sát trận địa theo một đội hình khác lạ, không giống với đội hình hình bán nguyệt hoặc hình vuông như lệ thường, mà xếp thành mấy hàng, trông rất nhịp nhàng như có tập luyện từ lâu
Phang Thị hơi ngạc nhiên. Ả chưa từng thấy chiến xa lại được đẩy như điên lên để tấn công như thế này. Quân Đại Gạo phát điên rồi chăng? Mắt thấy quân Đại Gạo đã áp sát lại rất gần, Phang Thị nghiến răng ra lệnh kỵ binh tấn công.
Nhưng thật lạ, khi chỉ còn cách kỵ binh Giả Kim Quốc hai trăm trượng, thì chiến xa Đại Gạo dừng lại, những tấm chăn thô phủ bên trên được hất ra, để lộ những ống kim loại tròn trên mỗi chiến xa. Phang Thị toát mồ hôi, không ngờ quân Đại Gạo đặt hỏa pháo trên chiến xa. Những tiếng nổ lớn vang lên, khơi mào cuộc tấn công của quân Đại Gạo. Phang Thị kinh hoàng nhận thấy hỏa pháo này công lực mạnh gấp nhiều lần hỏa pháo bình thường, mỗi tiếng nổ làm cho kỵ binh Giả Kim Quốc ngã xuống hàng loạt, thương vong vô số.
Phang Thị sau phút hốt hoảng liền bình tĩnh lại. Ả suy nghĩ rất nhanh. Hỏa pháo của Đại Gạo tuy lợi hại nhưng chỉ có ba trăm cái. Nếu có thể nhảy vọt vào trận địa của họ, cục diện lập tức biến đổi. Ả bèn ra lệnh cánh trái đánh thọc sâu vào cánh phải của quân Đại Gạo.
Nhưng đáng tiếc, Phang Thị không nhận ra trận chiến này ngay từ đầu đã không bình thường. Chiến xa của Đại Gạo không lo phòng thủ mà lại đi tấn công, đội hình sắp xếp không bình thường, lại có hỏa pháo bên trên. Vậy thì ai dám chắc những diễn tiến tiếp theo sẽ bình thường?
Cờ hiệu Đại Gạo phất lên, tiếng trống trận ầm ầm rung chuyển, chiến xa Đại Gạo lập tức rút sang hai bên cánh, cực kỳ nhịp nhàng trật tự xếp thành trận địa bảo vệ binh lính hai bên cánh và lại tiếp tục bắn hỏa pháo vào binh lính Giả Kim Quốc. Hết một loạt hỏa pháo, kỵ binh Đại Gạo vẫn chờ ở phía sau trận bây giờ mới phóng vọt lên, lao vào trận địa. Binh lính Giả Kim Quốc bất ngờ đại loạn, nhưng binh sĩ Đại Gạo số lượng ít hơn nên không dám đánh sâu vào binh lính Giả Kim Quốc mà sau khi gây ra đại loạn thì nhanh chóng rút. Vì vậy binh lính Giả Kim Quốc mặc dù bị hao tổn trầm trọng vẫn vọt được tới trận địa quân Đại Gạo. Nhưng chưa kịp mừng, thì họ lại phát hiện ra mấy trăm cỗ chiến xa đã nhanh chóng xếp lại, những tấm bình phong ở càng xe đã được mở ra. Mấy trăm chiến xa xếp sóng vai nhau, bảo vệ quân Đại Gạo, ngăn quân Giả Kim Quốc bên ngoài. Hàng loạt hỏa pháo lại bắn ra, kỵ binh Giả Kim Quốc lại trở thành bia ngắm, khốn đốn không thể nào nói hết
Phang Thị mặt tái mét, truyền lệnh kỵ binh xuống ngựa, ý đồ lấy bộ binh tấn công xa trận, đồng thời phái ngươi truyền lệnh cho Bu Thị đang chặn ở khe núi phía đông tấn công vào phía sau quân Đại Gạo
Kỵ binh Giả Kim Quốc biến thành bộ binh, song ngay lập tức có người kinh hãi nhận ra những tấm bình phong của xa trận lại có thể đóng mở như cánh cửa, cho phép bộ binh ra vào. Thì ra đây ko hẳn là xa trận, mà là cái gì thì binh lính Giả Kim Quốc hiện giờ còn chưa nghĩ kịp. Vừa là xa trận, vừa che giấu kỵ binh, lại vừa che dấu cả bộ binh. Thế là bộ binh hai bên lại lao vào nhau quyết chiến. Nhưng quân Giả Kim Quốc lại tiếp tục phải tức đến hộc máu khi lần đầu đối diện “thế trận răng cá mập” của quân Đại Gạo
Một tiếng trống hiệu vang lên, đội hình quân Đại Gạo rất nhanh xếp theo hình tam giác. Quân Giả Kim Quốc chưa từng nhìn thấy đội hình như thế này. Họ kinh hoàng nhận thấy quân Đại Gạo giờ đây trông chẳng khác gì hàm răng cá mập đang sẵn sàng cắn nát bất cứ ai nhào lên tấn công. Thật ra Công Đồ Nương đã phát hiện ra điểm ưu việt và dày công luyện tập cho quân sỹ theo đội hình này. Quân sỹ Đại Gạo rất nhiều lính mới. Khi ra trận, họ cần có sự cổ vũ tinh thần to lớn, thế nên đội hình này quả là hiệu quả. Những người dũng mãnh, thiện chiến nhất sẽ xếp ở đầu những hình tam giác, đón đầu của đợt tấn công từ quân địch. Sự dũng mãnh của họ sẽ làm gương, cổ vũ tinh thần cho binh sĩ khác. Người bên trái và bên phải cũng sẽ cùng đỡ đòn cho người ở giữa khi ngăn chặn cú tấn công đầu tiên. Hơn thế, đội hình này còn một điểm ưu việt là nhờ xếp theo hình tam giác, nên có thể che khuất tầm mắt của quân địch. Khi tấn công, quân địch chỉ thấy những tấm khiên to rộng và chắc chắn, nhưng khi đỡ đòn, những gì họ nhận được là một cú đâm chí mạng từ phía sau tấm khiên ấy
Quân đội Đại Gạo lại vô cùng quy củ. Công Đồ Nương áp dụng cách đổi hàng khi mệt. Khi các binh sĩ ở hàng đầu tiên chiến đấu được một thời gian và thấm mệt, nghe tiếng chuông, họ sẽ lùi về phía sau, xuống hàng cuối cùng để hàng thứ 2 dâng lên chiến đấu tiếp. Bằng cách này, quân đội Đại Gạo vô cùng bền bỉ và dai dẳng khi chiến đấu, khiến quân Giả Kim Quốc thương vong vô số
Phang Thị không còn cách nào, ra lệnh kỵ binh Giả Kim Quốc nhất tề xông lên. Khi kỵ binh Giả Kim Quốc đánh tới, tiếng chuông bên Đại Gạo lại vang lên, bộ binh Đại Gạo nghe tiếng chuông, lập tức chia ra từng tiểu đội phân tán ra tứ phía, cố hết sức tránh đi, không đối đầu trực diện với quân Giả Kim Quốc. Những tiểu đội này gồm khoảng 10 người, rất kỳ quái, vũ khí lại có đủ loại dài ngắn khác nhau. Ba người phía trước cầm thuẫn phủ phục xuống đất che chắn phía dưới, lại cầm giáo dài có móc, rất thuận tiện để đâm, để móc vào chân ngựa hoặc kéo người đang cưỡi ngựa ngã xuống. Ba người phía sau cũng cầm thuẫn che tiếp phía trên, và cầm trường thương yểm hộ tiến lên tấn công. Tiếp theo là bốn binh sĩ, hai bên hai người, người thì cầm đao và thuẫn che hai bên, người tay cầm đoản đao và binh khí ngắn để ngừa quân địch vây lại tấn công. Đội hình 10 người này quả là ưu việt, có thể bù trừ lại hết nhược điểm cho nhau. Khi binh sĩ Giả Kim Quốc, sau khi phát hiện binh sĩ ĐạI GạO phân tán ra, bèn chuyển hướng tấn công vào quân Đại Gạo. Nhưng loan đao của họ chém xuống lập tức bị thuẫn chặn lại, người ngồi trên ngựa còn chưa kịp phản ứng thì sau tấm thuẫn đột nhiên xuất hiện trường thương đâm tới, khiến kỵ sỹ phải rời ngựa, sau đó, không biết cương đao từ đâu xuất hiện...Mất mạng, thì ra thật đơn giản
Quân Đại Gạo giờ phút này hoàn toàn làm chủ trận đánh. Phang Thị chém giết khiến trong mắt biến thành một mảng màu đỏ tươi, nhưng không thể ngăn được thảm bại. Cánh quân của Bu Thị tấn công quân Đại Gạo giờ này vẫn không thấy động tĩnh, trong khi Mai Mai cùng hai ngàn kỵ binh, thần không biết quỷ không hay, lại đột ngột xuất hiện phía sau đại quân Giả Kim Quốc. Đại quân Giả Kim Quốc cuối cùng tan rã. Khi trời chạng vạng, trên chiến trường đã là một mảng hỗn độn
Trận chiến tại khe núi Hành Sơn đã quyết định cục diện cuộc chiến. Đại quân Giả Kim Quốc hoàn toàn bị đánh bại. Viện quân mà Giả Kim Quốc bố trí cũng lại đã bị Hoa Hà cùng Linh Nhật tiêu diệt gọn. Lúc này, một cánh quân từ trong thành Tuy Châu lại đột ngột thần tốc tiến thẳng đến tấn công Hồng Hạp. Thành Hồng Hạp lúc này chẳng còn bao nhiêu binh lực, dễ dàng bị hạ. Quân Đại Gạo mau chóng chiếm lại thành Hồng Hạp. Tàn quân Giả Kim Quốc tiếp tục bị chặn đánh, cuối cùng tan rã, binh sĩ người thì quy hàng, người thì cởii giáp giả dạng loạn dân, chủ tướng Kim Tùng bị bắt sống, công chúa Lan Ngọc mất tích.

Công Đồ Nương hào hứng cùng Thư Hương tiếp quản thành Hồng Hạp. Cô có rất nhiều việc cần sắp xếp. Trước nhất, là đến cảm tạ và bái biệt Thanh Thủy cô nương. 
Công Đồ Nương bịn rịn: “Trận thắng Hồng Hạp đều là nhờ vào công sức của tỷ. Vậy mà nay đã thắng trận, tỷ lại nhẹ nhành rũ áo ra đi. Muội thật sự khâm phục”
Thanh Thủy mỉm cười: “Ta vốn thích tiêu dao giang hồ, không muốn ràng buộc. Ngày sau, nếu Đại Gạo cần, ta sẽ lại xuất hiện”
Công Đồ Nương cảm kích, nắm tay Thanh Thủy. 
Thanh Thủy bỗng trầm giọng: “Cô nương thân mang độc, cũng nên tự lo cho mình”
Công Đồ Nương giật mình. 
Thanh Thủy vẫn cất giọng trầm tĩnh: “Bạch Thi Lục Nguyệt là chất độc khó giải nhất trên đời. Nhưng nếu cô tìm được bảo vật của Tiêu Dao phái ta, may ra”
Công Đồ Nương vội hỏi: “Xin hỏi cô nương, đó là gì?”
Thanh Thủy nói: “Là một miếng ngọc bội”
Công Đồ Nương rút vội miếng ngọc bội Hoài Lâm trao cho cô từ khi còn ở Hàng Không Động: “Xin nhờ cô nương xem qua”
Thanh Thủy cầm miếng ngọc xem xét hồi lâu, lại lấy một lọ nước từ trong tay áo, đổ vào miếng ngọc, miếng ngọc chợt đổi sang màu đỏ như huyết. 
Thanh Thủy mỉm cười, nói: “Tiêu Dao phái vốn có 7 miếng ngọc làm từ cùng một khối ngọc. Trong đó, bảo vật thật sự chỉ có 1, chính là miếng ngọc làm từ phần ngọc ở tâm, có một khối ngọc khác ẩn bên trong. Ngọc nằm trong ngọc, miếng ngọc này đúng là bảo vật, đã theo chưởng môn Tiêu Dao thất lạc từ lâu, nay cô nương có được nó, quả là có duyên”
Công Đồ Nương bâng khuâng nắm chặt miếng ngọc đến phát đau. Có duyên sao? Thì ra bảo vật trong bức tranh cổ đã luôn bên cô. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Nhưng miếng ngọc này vừa có thể cứu tính mạng cô, lại vừa có thể hoàn thành giấc mộng mà Hoài Lâm đeo đuổi bấy lâu. Ông trời đưa ra lựa chọn thật là nghiệt ngã

Thành Hồng Hạp vừa xảy ra một vụ cướp ngục. Kim Tùng đã được đồng bọn, vốn là mật thám của công chúa Lan Ngọc giả làm binh sĩ canh ngục bấy lâu giải cứu. Khi quân Đại Gạo phát hiện thì chúng đã cao chạy xa bay.
Tin tức này quả thật không tốt. Kim Tùng là trọng phạm của triều đình, đã bắt được mà chạy thoát, ai có thể gánh trách nhiệm đây?
Hoa Hà nhẹ nhàng bước đến Công Đồ Nương: “Muội đừng lo. Chúng ta đã lập công rất lớn, triều đình sẽ suy xét”
Công Đồ Nương ngẩng nhìn Hoa Hà, ánh mắt sâu xa. Hoa Hà là người sát cánh bên cô cùng chiến đấu trong trận Hồng Hạp vừa rồi. Công Đồ Nương không có chút nghi ngờ nào đối với Hoa Hà nữa. Có vài điều, cô cần làm rõ: “Hoa Hà, tỷ biết về truyền thuyết cây quyền trượng, về bức tranh của Mi Minh phu nhân, đúng không?”
Khuôn mặt Hoa Hà chấn động. Lát sau trấn tỉnh, cô lặng lẽ nói: “Sao muội biết?”
“Từ khi tỷ tham gia kế hoạch của muội, lừa Phang Thị lấy cây Long đầu trượng thì muội lấy làm lạ. Một người tính tình nghiêm cẩn, luôn tử tế với mọi người như tỷ, sao lại dễ dàng tham gia vào trò lừa gạt của muội. Và muội khám phá ra nhiều thứ. Hình như tỷ rất quan tâm đến những bảo vật. Cây Long đầu trượng là một ví dụ. Tỷ sẵn sàng hy sinh cả danh tiếng gây dựng bao lâu nay của mình trên giang hồ để lấy cây trượng cho Lâm Lâm”
Hoa Hà cười: “Muội tinh lắm. Ta biết rằng chỉ có thế tử Hoài Lâm xứng đáng bước lên ngai vàng Đại Gạo. Ta biết bí mật bức tranh cổ nên muốn giúp chàng tìm những bảo vật ấy”
Công Đồ Nương chợt biến sắc: “Ngoài tỷ ra, có ai biết bí mật ấy không?”
Hoa Hà lắc đầu: “Muội yên tâm. Ta có duyên biết được bí mật này, cũng chưa hề nói cho ai nghe cả”
“Vậy tỷ biết những bảo vật đó là gì chứ?”
Hoa Hà gật đầu
Công Đồ Nương mừng rỡ lắc mạnh tay Hoa Hà: “Hai nửa ngọc bội là của ai?”
Hoa Hà đáp: “Theo ta đoán, thì của Đam My phái”
Công Đồ Nương hào hứng thở gấp: “Vậy muội đoán đúng. Tỷ giúp muội lấy nó nhé”
Hoa Hà kinh ngạc: “Muội định lấy cách nào?”
Công Đồ Nương cười đầy tự tin: “Trao đổi con tin”
Cô kéo tay Hoa Hà chạy ra sau bình phong. Hoa Hà trông thấy một người đang bị trói, nằm bất động. 
Cô giật mình nhận ra đó chính là Kim Tùng, kêu lên: “Vậy là muội đã giấu hắn ta trước khi họ tấn công ngục?”
Công Đồ Nương gật đầu: “Người trong ngục là một tên binh sĩ của Giả Kim Quốc. Muội có bỏ một lá thư trong người hắn, hẹn nếu muốn cứu Kim Tùng thì năm ngày sau mang ngọc bội đến chùa Kim Giác. Chuyện này là muội tự ý thả người, nên không cho ai biết kẻo họ bị liên lụy. Võ công muội không tốt lắm. Tỷ hãy đi cùng muội nhé”
Hoa Hà cười xán lạn: “Muội giỏi lắm”

Chùa Kim Giác vốn là một ngôi chùa nhỏ trong thành Tuy Châu. Công Đồ Nương và Hoa Hà đứng chờ nhưng mãi chưa thấy người đến. Tiếng kinh gõ mõ đều đều bất chợt làm cô chú ý. Ẩn trong tiếng kinh, nghe ra có một luồng nội lực. Công Đồ Nương tái mặt quay ra gọi Hoa Hà nhưng đã muộn. 
Trước mắt cô, cảnh vật tối sầm ...

Hết chương XVII

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment