Cô bé ngày xưa

Thursday, May 21, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (16)


Chương XVI: Đại chiến Dinh Châu
Có đôi lúc, Công Đồ Nương nghi hoặc hỏi Đỗ Nguyên: “Ngài nói thật đi. Chúng ta có bố trí viện quân không?”
Đỗ Nguyên không để tâm câu hỏi có chút vô lễ của Công Đồ Nương, nhìn xa xăm về phía trước rồi trả lời: “Cô nương, vượt qua dãy núi phía nam thì cô sẽ không cần phải khổ sở trốn chạy nữa. Ta không ép cô”
Công Đồ Nương chấn động: “Ngài nói thế nghĩa là…”
Đỗ Nguyên nói: “Là người lính, chẳng ngại gì “da ngựa bọc thây”, đối với chúng tôi, vinh quang là được chết trên chiến trường. Thật ra, tôi cũng không biết chính xác có viện quân hay không. Tôi chỉ đoán là có. Và nếu có thì có lẽ viện quân sẽ mai phục tại Lĩnh Nguyên, vì nơi đây thích hợp bố trí mai phục nhất. Vì thế tôi mới dẫn quân đi về phía tây, đến Lĩnh Nguyên. Nếu cô nương muốn tìm con đường sống, chỉ việc rẽ sang hướng Nam tại đây, tôi không trách một lời”
Nghe thế, Công Đồ Nương giật mình. Hóa ra, mấy ngày nay họ toàn là dựa vào phán đoán của Đỗ Nguyên mà hành động. Nhưng chẳng lẽ Hoài Lâm lại bỏ rơi đội quân này? Hiện giờ chàng ở đâu? Công Đồ Nương nghĩ có lẽ Đỗ Nguyên đúng, Hoài Lâm có bố trí viện quân. Có thể vì việc quân cơ mật, chàng ko nói rõ. Nhưng giao binh lính cho Đỗ Nguyên, chàng ắt phải biết Đỗ Nguyên có khả năng dẫn dắt binh sĩ đi đúng hướng. Cô ra chiến trường vì muốn tìmHoài Lâm, cô cần phải sống. Nhưng con đường đi về phía nam kia cũng quá mơ hồ, hơn nữa, nếu đi về phía đó, cô sẽ càng xa Hoài Lâm mất. Trước khi đi, Kim Dung cũng từng nói Đỗ Nguyên là một tài năng quân sự. Nhìn cách điều binh khiển tướng của Đỗ Nguyên mấy ngày nay, cô tin sư phụ nói đúng. Chi bằng, hãy cứ tin vào phán đoán của Đỗ Nguyên
Cô thẳng thắn: “Ngài nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ đi cùng mọi người. Nhưng nếu tới Lĩnh Nguyên mà chưa có quân cứu viện thì chúng ta đi đâu?”
Đỗ Nguyên mỉm cười: “Ta không biết, nhưng chắc sẽ không đi về hướng Tây nữa, mà sẽ tìm đường khác, bảo toàn quân số càng nhiều càng tốt, hội quân ở nơi khác. Chiến đấu ở đâu cũng vì Đại Gạo thôi mà”
Vì không thông thuộc địa hình nên cứ chốc chốc Công Đồ Nương lại phải hỏi xem đã sắp đến Lĩnh Nguyên chưa. Cuối cùng, nghe nói chỉ còn vài chục dặm nữa, trái tim Công Đồ Nương nhảy nhót không ngừng
Khi vừa dẫn binh lính tiến vào cốc khẩu, quân thám báo Đại Gạo mà mọi người trông ngóng cuối cùng cũng phóng ngựa như bay tới. Công Đồ Nương không kìm được đưa tay lên dụi mắt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác
Đoàn quân mệt mỏi của Đỗ Nguyên được lệnh nghỉ ngơi, nhưng những cơ thể đang mệt mỏi bỗng như được tiếp thêm sức lực, bừng bừng khí thế, xin tiếp tục xông trận. Công Đồ Nương cũng không muốn nghỉ ngơi. Cô hiểu rằng mình và mọi người đã làm được một việc quan trọng: dẫn dụ quân Nhi Quốc đến đây. Những gian khổ vất vả đói khát trên đường vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cô. Giờ đây, là lúc kết thúc tất cả, cô thật sự muốn hòa mình trong cảm xúc cùng mọi người, hô vang tiếng thét xung trận
Cô thấy rất rõ, quân Nhi Quốc hùng hổ đuổi tới. Ắt hẳn thám báo của họ không hề phát hiện điều gì bất thường, nên trên mặt tướng sĩ Nhi Quốc đều ngạo nghễ ra vẻ sắp làm chủ cả dãy Thất Sơn. Bất ngờ, một lá cờ đột ngột dựng lên, bên trên có chữ “Lâm”, đón gió bay phấp phới. Thấy lá cờ này, trái tim Công Đồ Nương cũng thót lên mừng vui. Nhìn thấy Hoài Lâm từ xa, cô bồi hồi khi dáng vẻ tuấn dật vẫn như xưa. Hoài Lâm ngồi uy nghi trên bành voi. Con voi dữ tợn rống lên từng tiếng, uy hiếp quân Nhi Quốc. Công Đồ Nương nhìn thấy, hai bên Hoài Lâm, còn có rất nhiều lá cờ khác, cô nhận ra những lá cờ mang chữ “Quân”, chữ “Hồng”, vậy là trận này có rất nhiều lực lượng tham gia
Thấy tình hình như vậy, tướng quân Nhi Quốc cười lạnh, cầm thương chỉ thẳng về phía Hoài Lâm, thách thức. Tiếng trống trận chợt vang lên. Binh sĩ Đại Gạo đồng loạt buông mâu, quay xuống, khiến mặt đất phát ra âm thanh rung chuyển
Hoài Lâm mặt không đổi sắc, phất tay cho cung thủ phía sau tiến lên trước. Quân lệnh vừa phát ra, tiếng hô hưởng ứng đồng thanh vang lên, ngàn vạn mũi tên bay ra vùn vụt như mưa, hướng thẳng về phía quân địch phía trước, làm vô số binh lính ngã xuống
Nhưng quân đội Nhi Quốc cũng là một đội quân thật sự mạnh và anh dũng. Họ theo lệnh chủ tướng, chẳng những không lùi bước, ngược lại còn phóng ngựa hướng thẳng về phía quân Đại Gạo vọt tới. Nhưng họ lại trở thành bia ngắm sống cho quân Đại Gạo
Sau liên tiếp mấy trận mưa tên như thế, cung thủ Đại Gạo nghe hiệu lệnh, lùi ra sau. Hoài Lâm phất tay, cờ hiệu vung lên, trống trận đánh dồn dập cùng lúc với hàng trăm con voi chiến rùng rùng xông trận, làm rung chuyển cả mặt đất. Kỵ binh của Nhi Quốc vừa định xông ra đã chấn động. Ngựa Nhi Quốc sợ voi chiến, chùn chân hý vang, hoảng loạn. 
“Ra hiệu cho Tuấn tướng quân từ phía sau đánh sâu vào đại doanh quân Nhi Quốc”. Hoài Lâm phân phó viên quan truyền lệnh bên cạnh. Kỵ binh Đại Gạo do Tuấn tướng quân chỉ huy, nghe lệnh liền hành động
Lúc này, trong quân Nhi Quốc, một gã quan quân phóng ngựa chạy vội tới bên chủ tướng, báo cáo rằng phía sau đại doanh xuất hiện kỵ binh Đại Gạo
Nhưng tướng quân Nhi Quốc chỉ cười nham hiểm: “Chúng cứ tới đi. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng đón chúng”. 
Phía xa ngoài cốc, Thử Huyễn Nương của Tiêu Dao Phái đang cùng mấy cao thủ đang lẳng lặng ngồi nhìn dãy núi phía trước thì thấy một cột khói báo động, bèn chậm rãi giơ cao thanh bội kiếm
Mà xa hơn ở trong rừng, năm ngàn kỵ binh Nhi Quốc đứng chờ…
Chiến trận Tin Châu quả là cực kỳ hỗn loạn. Đầu tiên là quân Đại Gạo thực hiện kế “vườn không nhà trống”, giả vờ thua nhưng lại bí mật vận chuyển lương thảo ra dãy Thất Sơn, để lại thủ thành Tin Châu trá hàng làm nội gián cho mình. Sau đó, quân Đại Gạo chiếm đóng dãy Thất Sơn, ngày ngày khiêu khích quấy phá khiến quân Nhi Quốc phải ra lệnh tổng lực tấn công vào Thất Sơn. 
Quân Nhi Quốc Tấn công Thất Sơn, tướng quân Đỗ Nguyên lĩnh mệnh ngăn địch đầu tiên, ban đầu đánh nhau ngang ngửa nhưng về sau lực lượng ít hơn nên thua. Nhưng thật ra có thua hay không thì chỉ chủ soái quân Đại Gạo mới biết. Chỉ thấy quân của Đỗ Nguyên đã dẫn dụ thành công quân Nhi Quốc đến Lĩnh Nguyên. Quân Nhi Quốc liều lĩnh tấn công vào sâu bên trong đội hình quân Đại Gạo. Sau đó là quân Đại Gạo dùng kỵ binh bất ngờ tập kích đại doanh quân Nhi Quốc. 
Nhưng chủ tướng Nhi Quốc rất bình tĩnh, vì đã có sự chuẩn bị, cho năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ mai phục phía sau, nhằm nuốt gọn kỵ binh Đại Gạo. Nhưng ko ngờ Hoài Lâm cũng là tướng tài, từ trước đã có dự tính, chia kỵ binh làm hai hướng, một nửa nhử kỵ binh Nhi Quốc đi, một nửa chạy đến phóng hỏa nơi cất giữ lương thảo của quân Nhi Quốc. Sau đó Hoài Lâm mang quân biến mất trong dãy Thất Sơn trùng điệp. Liên tiếp những ngày sau đó, quân Nhi Quốc lâm cảnh khốn cùng: lương thảo thì không còn, lại bị quân Đại Gạo rượt chạy vòng vòng trong dãy Thất Sơn. Lúc này điều kinh khủng hơn còn đang chờ họ, vì số quân đang rượt họ trong dãy Thất Sơn thật ra chỉ là một nửa quân Đại Gạo, số còn lại theo lệnh Hoài Lâm, tiến về giải phóng Tin Châu. Thành Tin Châu bình thản đón nhận tin đại quân Đại Gạo tiến đến. Một cột khói ở cửa bắc như vẫy gọi quân Đại Gạo, nhưng may thay, nhờ mật báo của Tây Dương tráng sỹ, quân Đại Gạo đã biết đó là mưu kế của quân Nhi Quốc trong thành, nên nhanh chóng tương kế tựu kế. Từ trên thành, quân Nhi Quốc chỉ thấy một đám bụi mịt mờ, nghĩ bụng đại quân Đại Gạo mắc mưu mình rồi, lăm lăm vũ khí mai phục. Ngờ đâu đám bụi kia chỉ là do những con ngựa của Đại Gạo buộc những cành cây phía sau. Chúng bị lùa phi đến cổng bắc, những cảnh cây kéo lê trên mặt đất tung bụi mù mịt, nhìn xa tưởng như đại quân đang đến gần, còn đại quân thật sự thì đã đánh vào cửa nam, nhanh chóng chiếm lấy thành Tin Châu. 
Quân Đại Gạo chiếm lại Tin châu, đánh bại Nhi Quốc một cách ngoạn mục. Nhi Quốc đầu hàng, lại chấp nhận lùi xa năm trăm dặm
Tiệc khao quân tổ chức trọng thể. Khắp nơi vang tiếng cười đùa chúc tụng.
Công Đồ Nương rất háo hức muốn gặp Hoài Lâm, nhưng cô nghĩ chắc chàng đang rất bận rộn. Mới đánh bại Nhi Quốc, chàng còn bao nhiêu chuyện cần sắp xếp, và cô cũng do dự không biết mình sẽ gặp Hoài Lâm thế nào. Cô tinh nghịch dịch dung lại thành một cô gái xinh xắn có đôi mắt to tròn, nghĩ thầm phen này Hoài Lâm chưa chắc nhận ra mình. Chợt Công Đồ Nương để ý thấy Đỗ Nguyên cứ ngồi thừ như suy nghĩ điều gì nghiêm trọng, không chung vui cùng mọi người. Cô khẽ khàng bước tới hỏi Đỗ Nguyên mấy lần, cô ta mới giật mình ngẩng lên. 
Đỗ Nguyên nói: “Ta muốn đi gặp nguyên soái”. Chắc để nói chuyện mình giả trai đây, 
Công Đồ Nương nghĩ thầm rồi nói: “Tôi đi cùng cô”. Hai người đều có chuyện bí mật muốn nói, ko biết Hoài Lâm sẽ ngạc nhiên đến mức nào đây.
Nơi ở của nguyên soái cũng sáng rực ánh đèn. Khác với không khí sôi động bên ngoài, Hoài Lâm một mình xem xét bản đồ. Cơ hội thật tốt, Đỗ Nguyên vội bước vào. Đã được thân binh báo trước nên khi thấy Đỗ NguyênHoài Lâm không lộ vẻ bất ngờ, vui vẻ nói: “Sao tướng quân không ở ngoài vui với mọi người? Ta đang xem xét hướng tấn công cho trận tiếp theo và luận công ban thưởng cho tướng sĩ. Lần này công đầu thuộc về tướng quân đấy”
Nhưng rồi thấy khuôn mặt Đỗ Nguyên đầy tâm trạng, Hoài Lâm chợt im lặng, rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Đỗ Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Nguyên soái, có thể cho tôi lấy công chuộc tội không?”
Hoài Lâm chau mày: “Tội gì?”
Đỗ Nguyên nói khẽ: “Ngài có biết câu: ”Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng” không?”
Hoài Lâm quay lưng lại, trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Đối với ta, “thư” hay “hùng” đều không quan trọng, quan trọng là tướng quân đã cống hiến hết sức mình vì Đại Gạo. Như tướng quân đã thấy, quân đội Đại Gạo có rất nhiều đội nữ binh. Ta coi trọng tài năng của họ. Đợi Đại Gạo qua cơn binh lửa, vẫn luận công ban thưởng bình thường, và lúc ấy tướng quân có muốn công khai thân phận ta cũng không trách tội”
Vậy là Hoài Lâm đã hiểu ngay “tội lỗi” mà Đỗ Nguyên nói tới là tội cải nam trang, che giấu thân phận, lừa dối nguyên soái. Nhưng với chàng, điều đó không quan trọng. Đỗ Nguyên có tài, có lòng yêu nước, hết mình vì Đại Gạo, chàng không trách tội, và vẫn sẽ trọng dụng. Khuôn mặt Đỗ Nguyên giãn ra xúc động, nói lời tạ ơn rồi cáo lui, quên cả Công Đồ Nương đang đứng khuất nơi cửa
Ánh mắt Hoài Lâm dõi theo Đỗ Nguyên bước ra cửa, đã thấy ngay Công Đồ Nương đang đứng khép nép bên cửa. Chàng nhíu mày, bước nhanh lại, gương mặt thoáng chút lo lắng. Thấy rõ là Công Đồ Nương rồi, chàng vội kéo cô ra chỗ ánh đèn sáng, quan sát thật kỹ. Thấy cô bình an không hề gì, chàng mới chợt buông tay rồi giận dữ “Hừ” lên một tiếng, quay lưng bước lại bàn.
Lại giận rồi, Công Đồ Nương nghĩ thầm. Một lúc lâu vẫn thấy Hoài Lâm ngồi im chẳng nói gì, Công Đồ Nương rón rén bước lại gần. 
Hoài Lâm gằn giọng: “Nàng giỏi lắm”
Sau lần đụng độ với Ngọc Trâm ở phủ Thế tử, hai người đã hiểu nhau nhiều hơn. Công Đồ Nương biết Hoài Lâm lúc nào cũng lo nghĩ cho mình. Nhìn chàng giận hờn lần này, cô chẳng cảm thấy buồn bã hay giận dữ, ngược lại, chỉ thấy lòng thật ấm áp. Cô càng bước lại gần hơn rồi bất thần ôm chầm lấy Hoài Lâm từ phía sau. 
Chàng giật mình cứng người lại giây lát rồi gỡ tay cô ra, nói: “Buông ta ra”, nhưng Công Đồ Nương vẫn ôm càng chặt, bướng bỉnh nói: “Không buông”. 
Khuôn mặt Hoài Lâm đã dịu đi, nhưng chàng vẫn nói: “Ta bảo nàng buông ra”. 
Công Đồ Nương càng làm tới, nói: “Không buông là không buông”. 
Hoài Lâm chịu thua, mắt có ý cười, nghiến răng nói: “Nàng thật là…vô lại”. 
Công Đồ Nương càng ôm chặt hơn:”Chàng cũng vậy mà. Em học chàng chứ ai”
Hoài Lâm để yên giây lát rồi dịu giọng nói: “Sao nàng không nghe ta. Chiến sự căng thẳng, chạy ra đây làm gì”
Lòng Công Đồ Nương se thắt. Chàng có biết chất độc trong người chàng vẫn chưa có thuốc giải không? Để chàng ra trận như thế, cô làm sao yên tâm được. Nhớ đến chất độc, cô buông Hoài Lâm ra, bước tới trước mặt chàng nhìn thật kỹ. Khuôn mặt chàng gầy và sạm đi nhiều, chắc vừa rồi vất vả lo nghĩ lắm. 
Cô đưa tay vuốt má chàng, dịu dàng hỏi: “Chắc chàng vất vả lắm”
Hoài Lâm nhìn ánh mắt xót xa của Công Đồ Nương, trả lời: “Uhm. Ta thật sự rất mệt”. Trước đây có bao giờ chàng nói mình mệt đâu. Lúc nào cũng ổn cũng khỏe. Bây giờ mở miệng nói thế thì chắc là mệt thật. Công Đồ Nương lo lắng, cầm tay Hoài Lâm bắt mạch. Mạch tượng vẫn ổn định. Chất độc trong người chàng chưa phát tác. Cô lại đưa tay sờ trán chàng, thân nhiệt vẫn ổn định, chắc chàng lao lực quá nên mệt mỏi thôi. 
Cô hỏi: “Chàng có uống thuốc đầy đủ không? Hôm nay đã uống thuốc chưa?”
Hoài Lâm chớp mắt, nói: “Ta không uống đâu. Đắng lắm”
Công Đồ Nương lại một cơn ngạc nhiên. Chàng là con nít hay sao mà sợ đắng. Hơn nữa, thuốc Công Đồ Nương làm, thật sự không đắng, vị chỉ hơi khó chịu chút thôi. Lòng đầy nghi hoặc, Công Đồ Nương đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài gọi thân binh, hỏi thuốc cho Hoài Lâm. Thân binh vội đưa cho cô một chén thuốc. Công Đồ Nương nếm thử, thấy đúng là thuốc mình chế, không đắng. 
Cô hỏi: “Thế tử uống thuốc có đều không?” 
Thân binh trả lời: “Tôi theo đúng chỉ dẫn, nấu thuốc đưa đến rất đúng giờ”. 
Công Đồ Nương lại hỏi: “Ngươi có tận mắt thấy Thế tử uống thuốc không?”. 
Người thân binh nói: “Thế tử công việc bận rộn, lần nào đưa tới cũng uống ngay trước mặt tôi rồi làm việc tiếp”
Công Đồ Nương ngoái đầu liếc vào, thấy Hoài Lâm nằm trên ghế dài, xoay lưng lại. Cô muốn cười phá ra. Hiểu rồi. Chàng làm nũng đây mà. Công Đồ Nương càng nghĩ càng dở khóc dở cười, chàng còn lớn hơn cô một tuổi cơ đấy. 
Cô bưng thuốc trở vào phòng, đến bên ghế nằm của Hoài Lâm, nhỏ nhẹ nói: “Chàng mau uống thuốc cho đúng giờ”. Hoài Lâm vẫn nằm im không nhúc nhích. 
Công Đồ Nương nén cười, nói: “Em đút cho chàng nhé”. Lần này Hoài Lâm quay lại, mặt hơi ngạc nhiên. Công Đồ Nương cầm muỗng đút từng chút cho chàng. Hoài Lâm ngoan ngoãn uống hết rất nhanh. Hết thuốc, cô cầm miếng mứt trong đĩa đút vào miệng chàng, Hoài Lâm ngậm lấy, mắt mở to vừa ngạc nhiên thú vị vừa ánh lên nét cười. Công Đồ Nương thì trong lòng vừa buồn cười vừa than thầm, cũng may mình chơi với đám trẻ trong xóm cũng nhiều, quen dỗ con nít rồi
Thế là từ ấy, Công Đồ Nương ở trong quân Đại Gạo phụ nấu thuốc thang cho Hoài Lâm. Quân Đại Gạo có rất nhiều nữ binh. Lần này, cận vệ của Hoài Lâm, ngoài Văn Tiếng ra còn có một nữ hộ vệ, tên Lãnh Thiên Nương Ngọc Châu. Qua vụ việc Tứ Đại Ác Nhân đối phó với Tây Dương tráng sĩ, Công Đồ Nương cũng thấy đôi khi rất cần một nữ hộ vệ. Ngọc Châu thân thủ cao cường, đúng là một ám vệ chuyên nghiệp. Lúc bình thường sẽ chẳng thấy cô đâu, nhưng chỉ một chút dấu hiệu khả nghi nào nhằm vào Hoài Lâm, cô sẽ xuất hiện, ra tay chớp nhoáng ngăn cản. 
Vì quân đội Đại Gạo trọng nữ nhi, Công Đồ Nương cũng không cần hoá trang nam nhi nữa. Nhưng cô vẫn đeo mặt nạ dịch dung. Có lần thảnh thơi hiếm hoi chuyện phiếm với nhau, Công Đồ Nương hỏi Hoài Lâm: “Chàng không muốn biết dung mạo thật của em sao?”
Hoài Lâm mỉm cười, giây lát sau nhẹ nhàng trả lời: “Với ta, dung mạo của nàng không quan trọng. Nàng xấu hay đẹp, dưới hình dáng nào thì cũng là Tiểu Côn Đồ của ta. Hiện thời, nàng cứ đeo mặt nạ dịch dung cho an toàn”
Công Đồ Nương hiểu ý chàng, cô rất xúc động. Chàng mến cô bất chấp dung mạo cô đẹp hay xấu. Phải chăng đây là chân tình mà cô gái nào cũng mong muốn? 
Cô chợt nhớ ra thắc mắc bấy lâu trong lòng mình: “Nhưng em rất thắc mắc, sao lần nào em dịch dung thành khuôn mặt khác, chàng cũng nhận ra được?”
Hoài Lâm cười cười: “Ta đánh dấu nàng rồi. Nàng có biến thành một quả xoài trên một cây xoài trĩu quả, ta vẫn nhận ra”
Dạo này trước mặt Công Đồ Nương, Hoài Lâm chẳng giữ ý tứ gì cả, lộ rõ bản chất phàm phu tục tử. So sánh gì mà…chẳng lãng mạn gì cả. 
Công Đồ Nương nói giọng bất bình: “Người ta ví nữ nhi như bông như hoa chứ ai lại ví với xoài. Em chẳng thấy mình có điểm nào tương đồng với quả xoài mà chàng lại mang ra so sánh”
Hoài Lâm bật cười thích thú: “Nhưng ta chỉ thích xoài, không thích bông hoa. Vả lại, nàng có điểm chung với quả xoài mà nàng không biết đó thôi”
Công Đồ Nương nghe cũng chưa hiểu lắm, cô tròn mắt chờ đợi lời giải thích
Hoài Lâm nhẩn nha: “Ngày còn nhỏ, tuổi thơ ta cũng dữ dội lắm. Ta ngày nào cũng cùng bạn bè trèo rào hái trộm xoài, ổi nhà hàng xóm hết. Nhà nào có cây nào ta thuộc như lòng bàn tay. Có khi để dành trái chín, ta đánh dấu bằng cách cắn một miếng, để lại dấu răng của mình trên đó cho lũ bạn khỏi giành giật”
Công Đồ Nương nghe chàng nói thế, lại càng ngơ ngác không hiểu

Sau trận thắng tưng bừng tại Tin Châu, Hoài Lâm lại ngay lập tức đưa đại quân thần tốc tiến về Dinh Châu. Dinh Châu vốn là một đô thành phồn hoa giàu có, sản vật phong phú. Liên quân Giả Kim Quốc - Thanh Quốc đã tấn công bao vây Dinh Châu từ một tháng trước. Nhưng dĩ nhiên tòa thành lớn này không dễ bị hạ. Thám báo báo rằng quân Thanh Quốc lực lượng đông hơn quân Giả Kim Quốc nhiều, đóng quân bên ngoài, quyết tâm công thành. Thành Dinh Châu có thủ thành là nữ tướng Phương Thanh và quan thủ thành Quang Linh, là những nhân vật nổi tiếng kiệt xuất. Còn chủ tướng quân Thanh Quốc, chính là một nhân vật nổi tiếng từ lâu, nhưng cũng thập phần bí ẩn: đệ nhất mỹ nam Phước Thịnh. Phải, chính là chàng trai lừng danh ấy, từ lâu bặt vô âm tín trên giang hồ, không ngờ bây giờ lại là chủ soái quân Thanh Quốc. Hóa ra bấy lâu chàng không hành tẩu giang hồ, ở trong quân đội Thanh Quốc phấn đấu. Với tài năng hiếm có, chàng đã trở thành nguyên soái Thanh Quốc. Lần chiến tranh này quả có nhiều bất ngờ. Điều bất ngờ thứ hai là chủ tướng quân Giả Kim Quốc cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là hầu gia Kim Tùng của Đại Gạo. 
Từ sau khi Nhị công chúa Lan Ngọc cùng con trai là hầu gia Kim Tùng trốn khỏi Đại Gạo, mọi chuyện đã dần dần sáng tỏ. Thì ra, Hầu gia Kim Tùng chẳng phải là con trai của công chúa Lan Ngọc, mà chính là vị thế tử của Giả Kim Quốc. Năm ấy, Giả Kim Quốc có biến. Công chúa Lan Ngọc vốn được gả cho một đại tướng quân của Giả Kim Quốc. Trong cơn biến loạn, đại tướng quân cứu được con trai cả của Hoàng thượng Giả Kim Quốc lúc bấy giờ. Biết mình bị thương nặng khó qua khỏi, ông ta giao lại đứa bé cho vợ mình, với lời trăn trối hãy thực hiện tâm nguyện cuối đời của mình, gìn giữ dòng máu Hoàng tộc Giả Kim Quốc. Công chúa Lan Ngọc đau buồn, quyết thực hiện mong muốn của chồng, mang đứa bé trở về Đại Gạo, nuôi dưỡng như nuôi một vị vua tương lai, chờ ngày phục quốc. Vì thế, phủ Nhị công chúa từ lâu đã bí mật chiêu mộ nhiều cao thủ, cũng như có mối liên hệ mật thiết với các trọng thần Giả Kim Quốc. Cho tới khi hai hoàng tử của Giả Kim Quốc đánh nhau tranh giành ngôi Thái tử đến mức đồng quy vu tận, thì cơ hội đã đến. Lập mưu để gây chiến tranh với Đại Gạo là nhiệm vụ và cũng là yêu cầu cuối cùng của viên Tể tướng, hiện là Giám quốc của Giả Kim Quốc, đưa ra cho Kim Tùng, trước khi đưa chàng về vị trí ngai vàng. Vì thế, chiến cuộc lần này thật sự quá khốc liệt, đầy đủ các anh tài, xen lẫn bao nhiêu mưu đồ chính trị của cả 4 quốc gia
Hiện tại, Giả Kim Quốc đang chiếm thành Hồng Hạp, chỉ cử một cánh quân liên kết với Thanh Quốc công thành Dinh Châu. Vì thế, quân chủ lực tấn công Dinh Châu hiện tại vẫn là Thanh Quốc. Hai bên cứ thế giằng dai, bên thủ thành, bên giữ thành. Tuy Dinh Châu là tòa thành rất vững chắc, nhưng xem ra với đà tấn công và thực lực quân sự của quân Thanh Quốc, nhiều nhất là một năm, cũng sẽ thất thủ thôi.
Còn cách Dinh Châu hai trăm dặm, Hoài Lâm lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, đóng quân trong một hang núi còn mình thì xem xét bản đồ, tiếp tục nghĩ phương án tác chiến. 
Vừa rồi, thám báo đưa tin đội quân đặc biệt, gồm toàn các cao thủ võ lâm do Song Ngư nữ hiệp dẫn đầu, đã lập công lớn, thiêu rụi lương thảo của quân Thanh Quốc. Hoài Lâm vui mừng cười lớn. Đội quân này, chàng đã biệt phái đến Dinh Châu trước, nhiệm vụ là quấy phá quân địch. Đến bây giờ, mọi thứ đều xảy ra đúng theo dự liệu, khiến chàng ngày một tin tưởng sẽ giải vây thành công thành Dinh Châu
Công Đồ Nương ngồi cạnh Hoài Lâm trong quân trướng. Cô hỏi:
“Lần này đánh lén đại doanh lương thảo quân địch, thiêu sạch lương thảo của Thanh Quốc có phải là lại muốn dụ họ đến đánh quân chúng ta nữa không?”
Hoài Lâm đáp: “Đó chỉ là mục đích thứ nhất”
Công Đồ Nương ngạc nhiên: “Còn mục đích khác nữa sao?”
Hoài Lâm gật đầu:”Mục đích thứ hai là giải vây cho Dinh Châu. Không có lương thảo, đại quân của Phước Thịnh tất không thể vây thành Dinh Châu lâu được”
Công Đồ Nương gật gù thán phục. Gần đây, cô ở trong trướng Hoài Lâm nghe chàng bàn việc quân, cảm thấy rất hứng thú. Đôi khi cô có thắc mắc, chàng đều giải thích cặn kẽ, chỉ dẫn thêm cho cô. Công Đồ Nương lại thích đọc sách, chả mấy chốc những cuốn binh pháo Hoài Lâm mang theo, cô đều đã đọc qua hết. Đôi khi, những suy nghĩ hoặc ý kiến gần đây của Công Đồ Nương cũng làm chàng sáng bừng đôi mắt.

Thế rồi thời điểm thích hợp cũng tới. Quân lệnh ban ra, tấn công quân Thanh Quốc giải cứu Dinh Châu
Nhìn qua sẽ thấy tình hình rất khả quan. Quân coi giữ thành Dinh Châu hiện tại là hơn ba vạn người, cùng hơn tám vạn quân Đại Gạo, tổng cộng lên đến mười một vạn quân, trong ngoài giáp công sẽ đem đến một hiệu quả lớn. Thêm nữa, lương thảo của quân Thanh Quốc đã bị quân Đại Gạo thiêu sạch, gần đây thường xuyên thiếu lương, chỉ dựa vào tiếp viện từ Thanh Quốc. Nếu cắt đứt đường vận chuyển lương thảo này, đại quân Phước Thịnh sẽ không đánh mà tự loạn
Y lệnh, quân Đại Gạo trước hết hành quân tới thành Trung Châu, là một thành nhỏ thuộc Đại Gạo, cách Dinh Châu không xa. Sau khi ổn định tình hình, Hoài Lâm phái thám báo tìm hiểu quân tình thành Dinh Châu. Hàng Không Động, Hồng Y Hội được giao nhiệm vụ cảnh giới cho đại quân, phụng mệnh đóng quân ở phía bắc thành Trung Châu
Nửa tháng sau, quân Đại Gạo từ Trung Châu bắt đầu hành quân tới thành Dinh Châu. Một cánh quân khác do Thiên Hàn nữ hiệp và Xuân Trung trang chủ lĩnh mệnh dẫn đầu từ phía đông thành Trung Châu đi sang hướng bắc, nhiệm vụ chặn đường cứu viện của quân Giả Kim Quốc từ Thiên Châu
Mười ngày sau, quân Đại Gạo chỉ còn cách phía Bắc thành Dinh Châu năm mươi dặm. Hoài Lâm ra lệnh đại quân hạ trại, bàn kế hoạch tác chiến với các tướng lĩnh. Cuối cùng quân lệnh ban ra. Bốn doanh do Tuấn tướng quân của Hồng Y Hội làm chủ tướng sẽ hành quân theo hướng đông ngăn chặn viện quân đông lộ của Phước Thịnh. Còn lại toàn quân tiếp tục hành quân đến Dinh Châu.
Đánh Dinh Châu lần này, cơ hội thắng rất lớn, ai nấy đều khí thế bừng bừng. Công Đồ Nương muốn một lần được quan sát cách đánh mai phục mà cô rất thích thú trong sách, bèn chủ động đề nghị tham gia đội quân của Tuấn tướng quân, mai phục chặn quân Đông lộ của Phước ThịnhHoài Lâm đồng ý, cử cô theo với chức danh là “Giám quân”
Lần hành quân này, Công Đồ Nương chăm chú quan sát địa thế, thấy thích thú khi địa hình càng đi tới càng nhấp nhô, quả là rất hợp mai phục. Đi được mấy ngày thì đến một khe sâu. Chủ tướng ra lệnh cho mọi người dừng bên ngoài khe, bí mật hạ trại, phái thám báo đi về hướng đông tìm hiểu tin tức
Mấy ngày sau đó, Tuấn tướng quân đều cho quân tiến vào khe núi mai phục, nhưng đều không thấy động tĩnh. Cứ như vậy đợi đến ngày thứ ba, thám báo báo về tin tức làm ai nấy tinh thần phấn chấn: “Cách hướng đông bốn mươi dặm xuất hiện đại đội binh mã của Phước Thịnh
Tuấn tướng quân ra lệnh: “Rút thám báo từ bên ngoài cốc về, không thể để cho quân địch phát hiện”
Ai nấy khẩn trương thi hành mệnh lệnh. 
Đợi đến hừng đông ngày kế tiếp, quân Phước Thịnh bên ngoài cốc cuối cùng cũng tiến vào khe núi. Kỵ binh tiên phong, sau đó là bộ binh, từ từ tiến vào. Tuấn tướng quân chuẩn bị phất tay ra hiệu tấn công, nhưng Công Đồ Nương đã ngăn lại. 
Tuấn tướng quân ngạc nhiên: “Bọn chúng đã vào cốc rồi. Lúc này không đánh thì đợi đến khi nào?”
Công Đồ Nương trầm mặc nói: “Theo ta thì chưa nên”
Tuấn tướng quân tức giận, định phất tay ra hiệu, nhưng Công Đồ Nương nói: “Ta là giám quân. Xin tướng quân nhớ cho”
Rồi phớt lờ Tuần tướng quân, Công Đồ Nương chăm chú nhìn ra khe núi. Khi đội quân vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu ra khỏi khe núi cũng không phát lệnh tấn công. Những người khác đều vừa sợ vừa nghi, thầm nghĩ chẳng lẽ Công Đồ Nương muốn thả quân giặc ra khỏi khe núi. Nhưng đội quân này cùng lắm chỉ mấy ngàn, sao Công Đồ Nương lại lo lắng như vậy
Tuấn tướng quân nôn nóng phất tay chuẩn bị ra lệnh, không nghe lời Công Đồ Nương nữa thì chợt thấy dưới chân dốc ầm ầm chấn động. Mỗi lúc, âm thanh chấn động càng tăng lên khiến cả khe núi rung chuyển. Mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc nhìn về phía Công Đồ Nương
Công Đồ Nương lẳng lặng quan sát, sắc mặt tái nhợt. Nguyên tắc hành quân của đại quân đều là quân tiên phong đi mở đường, kỳ vệ đội đi giữa, cuối cùng là lương thảo và quân nhu. Khi nãy, quân nhu đã đi qua, ai nấy đều nghĩ quân địch chỉ có thế, ai ngờ phía sau lại xuất hiện đại quân kỵ binh lớn như thế
Đội quân vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu đã ra khỏi khe núi quá nửa, nhưng lối ra chật hẹp khiến họ di chuyển rất chậm, khiến đôi quân tiên phong và đại đội kỵ binh phía sau đầu bị dồn lại. 
Lúc này Công Đồ Nương mới khẽ nói: “Tướng quân, ra tay được rồi”
Tuấn tướng quân lập tức phát cờ hiệu. Đất trời ầm ầm rung chuyển bởi hàng ngàn tảng đá lớn từ hai bên sườn lăn xuống khe sâu, bít kín hai lối ra của khe núi. Tiếp đến, một trận mưa tên từ trên trời giáng xuống. Kỵ binh Phước Thịnh náo loạn, muốn chạy ra khỏi khe núi cũng không được, vì tứ bề là người ngựa của quân mình, không thể dịch chuyển. Chủ tướng sau phút bất ngờ, đã trấn định trở lại, nhanh chóng phân phó binh sĩ giải tỏa lối ra, đồng thời ra lệnh cho kỵ sĩ dùng cung tên phản kích
Tuy vậy, tình hình không khá hơn là bao. Quân Đại Gạo ở trên cao, lại có cây cỏ che khuất, nên tên của Phước Thịnh hầu như không đả thương được họ. Còn kỵ binh của Phước Thịnh bên dưới,chỉ có thể trơ mắt hứng chịu trận mưa tên từ trên trời rơi xuống
Một lát sau, trận mưa tên được thay thế bằng trận mưa hỏa tiễn. Thấy lửa, những con ngựa của quân Phước Thịnh sợ hãi nhảy dựng, dẫm đạp lên nhau, người ngựa chết vô số
Một trận như vậy cho đến nửa đêm, quân Đại Gạo đại thắng, quân Phước Thịnh đại bại
Tuấn tướng quân đã giải tỏa hoàn toàn nghi hoặc trong lòng với Công Đồ Nương, vỗ vai cô thân mật khen ngợi. Công Đồ Nương giải thích: “Tôi nhìn số lượng lương thảo là suy ra thôi. Chả lẽ chỉ cần ngần ấy binh sĩ mà cần nhiều lương thảo thế sao. Huống chi đã đi được nửa lộ trình rồi, sao còn nhiều lương thế. Rõ ràng là có trá”
Trong lúc đó, tại thành Dinh Châu, cục diện cuộc chiến lại có biến hóa lớn
Quân Đại Gạo tấn công, bao vây Phước Thịnh ở ngoài thành. Quân sĩ trong thành Dinh Châu sĩ khí ngất trời, mở cửa thành đồng loạt tấn công. Phước Thịnh lâm vào cảnh hai mặt thọ địch, tình thế rất nguy kịch, cùng lắm cầm cự một ngày là tan tác
Thắng lợi như chỉ chạm vào bàn tay
Nhưng thế sự khó lường. Mắt thấy dường như quân Đại Gạo sẽ phá tan đại quân Phước Thịnh rồi cùng hội quân với quân sĩ giữ thành Dinh Châu
Nào đâu, vào cuối ngày, khi quân Đại Gạo gần như toàn thắng, quân Phước Thịnh đã tan tác chỉ còn tàn quân. Cửa thành rộng mở đón quân Đại Gạo đang hô mừng thắng trận, thì đột nhiên từ trong thành, một đội kỵ binh đánh thọc sâu vào quân Đại Gạo, đi tới đâu máu chảy đầu rơi đến đó. Quân Đại Gạo đại loạn. Cửa thành nhanh chóng đó lại, nhốt quân Đại Gạo bên trong. Một trận huyết chiến lại xảy ra. Thì ra thành Dinh Châu từ lâu đã thuộc về Phước Thịnh. Trận đánh này, chỉ là một cái bẫy để tiêu hao sinh lực quân Đại Gạo mà thôi
Thắng bại đã xoay chuyển. Quân Đại Gạo bẽ bàng không tin nổi
Cũng may, lúc này, quân của Xuân Trung trang chủ được phái đi chặn quân cứu viện của Giả Kim Quốc, đã trở về kịp thời ứng cứu, mở đường máu giúp quân Đại Gạo chạy ra khỏi Dinh Châu. 

Đại trướng quân Đại Gạo
Trong trướng lẩn khuất vị tanh của máu, chỉ còn vài tướng lãnh ít ỏi ngồi trầm ngâm. Nguyên soái Hoài Lâm vẫn chưa mặc áo giáp, chỉ mặc một chiến bào rộng thùng thình, ngồi nhíu mày suy tư
“Hiện nay, chúng ta không có đường để đi. Quân Thanh Quốc và Giả Kim Quốc đuổi phía sau, ép ta đi về hướng đông. Chắc chắn chúng đã bố trí quỷ kế ở hướng đông”
Công Đồ Nương nói: “nếu vậy, chúng ta không cần đi nữa”
Mọi người nghe thế đều sửng sốt, không hiểu ý cô. Riêng Hoài Lâm mắt sáng ngời
Công Đồ Nương nở nụ cười, nói: “Chúng ta cứ làm như trận đánh Tin Châu. Chẳng lẽ cứ phải có thành trì mới có thể tấn công hay phòng thủ sao. Tôi thấy có một chỗ rất thích hợp” 
Công Đồ Nương lại đưa tay chỉ chỉ vào bản đồ. Đúng lúc này, ngón tay của Hoài Lâm cũng chỉ đến đó, thấy ngón tay Công Đồ Nương, không khỏi cười cười
“Đúng rồi. Chỉ có vị trí này thích hợp. Phải nhanh chóng triển khai thế trận. Ta giao cho Công Đồ Nương làm giám quân, mọi người có ý kiến gì không?”
Ai nấy tròn mắt ngạc nhiên. Trong trận đánh vừa rồi, Công Đồ Nương đã thể hiện xuất sắc. Toàn quân đại bại, chỉ có trận phục kích của trên khe núi là thắng lợi giòn giã, mới rồi chính cô lại cùng nghĩ ra vị trí bày trận đánh. Nhưng cứ thế giao đại quân cho cô, có gấp quá chăng, khi mà Hoài Lâm vẫn ở đây
Công Đồ Nương cũng bất ngờ, nói: “Tôi…”
Hoài Lâm nghiêm mặt
Công Đồ Nương biết chàng có lý do, tuy chưa hiểu lắm nhưng cô bèn phối hợp, cao giọng nói: “Tuân lệnh”
Hoài Lâm gật đầu, rồi nhanh chóng cho tướng sĩ đi chuẩn bị. Công Đồ Nương nấn ná, chờ tướng sĩ ra ngoài hết để hỏi rõ về quyết định của Hoài Lâm
Quay nhìn Hoài Lâm vẫn đang ngồi trong trướng, khuôn mặt đẹp đang tái nhợt đi, Công Đồ Nương bước lại gần. Ai ngờ khi thấy mọi người ra khỏi trướng hết, thân hình Hoài Lâm bất ngờ chao đảo.
Công Đồ Nương nhào lại đỡ chàng, hốt hoảng la lên: “Chàng sao vậy?”
Hoài Lâm khó nhọc nói: “Nhỏ giọng thôi, không nên cho ai biết. Ta đã bị thương ở Dinh Châu”
Công Đồ Nương kiểm tra vết thương, kinh hãi thấy bên dưới lớp áo thùng thình là lớp bông sũng máu. Không ngờ chàng bị thương nặng thế mà cố cầm cự đến giờ, không hôn mê đã là kỳ tích
Văn Tiếng đứng bên, nét mặt đau đớn. Ngọc Châu cúi đầu nhỏ giọng: “Thuộc hạ có lỗi, đã không bảo vệ tốt cho Nguyên soái”
Hoài Lâm cố gắng nói với Công Đồ Nương: “Hãy giúp ta dẫn dắt binh sĩ. Ta biết nàng là một tài năng về quân sự. Những gì nàng hỏi ta về binh pháp đều khiến ta bất ngờ, đến lúc vừa rồi, nàng lãnh binh đại thắng ở khe núi, cho tới suy nghĩ của nàng khi nãy, đều hợp ý ta. Ta không tin lầm người đâu”
Công Đồ Nương vội gật gật đầu: “Chàng không cần nói, em sẽ làm được mà”
Hoài Lâm gật đầu, nhếch đôi môi bạc phếch, ánh mắt an tâm, rồi bỗng thân thể chấn động, miệng trào ra một ngụm máu đen ...

Hết chương XVI

Tác giả: Cloud_cherry
Minh họa: Tằm Còn Tơ (The 21st Scentury Fox Hoài Lâm)

No comments:

Post a Comment