Cô bé ngày xưa

Thursday, May 14, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (15)

Chương XV: Đại chiến thành Tin Châu


Cả ngày dài trôi qua, Công Đồ Nương chưa thấy ai tới thẩm vấn. Chắc họ còn mải lo cho sự an toàn của Ngọc Trâm. Đang buồn bã co ro nép sát vào vách tường ốp đá, bỗng cô nghe thấy một giọng nói khe khẽ dịu dàng vang lên trong bóng tối:“Tiểu Côn Đồ”

Công Đồ Nương giật mình. Giọng nói quen thuộc này, cách gọi này, không phải Lâm Lâm thì còn ai? Cô ngẩng lên, thấy một bóng hình quen thuộc đang bước tới, khuôn mặt khôi ngô đang nhìn cô lo lắng, ánh mắt ấm áp như nắng xuân, đầy triều mến và cảm thông.
Biết bao nhiêu lời oán trách muốn nói mà giờ đây, nhìn gương mặt ấy Công Đồ Nương chẳng còn muốn nói gì nữa cả, cô chỉ cảm thấy tủi thân
Chàng bước lại gần, ngồi xuống bên cô. Mùi hương trầm nhẹ nhàng vây bọc lấy cô. Công Đồ Nương thấy mình thật ngốc nghếch, cái gì cứ nghèn nghẹn ở ngực khiến cô không thốt được lời nào, sống mũi cay cay mà nước mắt thì cứ chực dâng lên khóe. 
Cô cất giọng run run hỏi: “Chàng tin ta không?”
Hoài Lâm mỉm cười ôn hòa, nói gọn: “Ta tin”
Chỉ có hai chữ mà Công Đồ Nương thấy lòng mình nhẹ bẫng, như cất đi một khối đá nặng. Vậy là từ đầu chàng đã biết hết. Vậy mà chàng làm cô cảm thấy khổ sở biết bao nhiêu. Công Đồ Nương bỗng cảm thấy uất ức, thấy tức giận. Cô quay mặt đi, không thèm nói một câu. 
Giọng Hoài Lâm lo lắng: “Ta xin lỗi. Đừng khóc”
“Khóc cái đầu chàng í. Ta mà thèm khóc à” Đầu nghĩ như thế nhưng Công Đồ Nương không nén nổi giọt lệ dâng lên khóe mi. Hoài Lâm lo lắng nâng hai tay xoay khuôn mặt nàng lại. Công Đồ Nương cáu kỉnh gạt tay chàng ra. Hoài Lâm vẫn lỳ lợm không buông tay. Chả lẽ cứ nước mắt đầm đìa trước mặt chàng thế này thật là…mất mặt, Công Đồ Nương gục luôn xuống, giấu mặt vào lồng ngực ấm áp, mặc kệ nước mắt nước mũi thấm ướt cả mảng áo chàng
Hoài Lâm cười cười nói: “Nàng quả là lúc nào cũng thông minh. Áo nàng mặc cả ngày chưa thay, lấy áo ta lau nước mắt sạch hơn nhiều”
Công Đồ Nương phì cười. Hoài Lâm chăm chú nhìn cô rồi nhíu nhíu mày, giọng trầm trọng: “Nàng vừa khóc vừa cười trông thật…khó coi”
Chàng giỏi lắm. Cái gì cũng nói được. Công Đồ Nương đưa tay tới ngay eo Hoài Lâm, nghiến răng nhéo một cái thật mạnh. Lông mày Hoài Lâm nhíu lại vì đau, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, dưới rèm mi dài là ánh mắt ấm áp nhìn Công Đồ Nương, rồi chàng đưa tay kéo Công Đồ Nương vào lòng. Lòng cô chợt rung động, ngẩn ngơ, vô thức thả tay ra. 
Hồi lâu, Công Đồ Nương đỏ mặt, khẽ khàng lên tiếng: “Chàng thật là vô lại”
Hoài Lâm bật cười thành tiếng
Giọng cười này, đã 10 ngày cô mới nghe lại. Nhớ lại mọi chuyện, cô vẫn ấm ức: “Tại chàng tất cả”
Hoài Lâm bật cười: “Đúng rồi. Tại ta, tại ta tất cả”
Cần phải nói chuyện nghiêm túc. 
Cô thẳng người lên nhìn Hoài Lâm chăm chú rồi nói:“Em không đánh Ngọc Trâm
Hoài Lâm trầm giọng: “Ta biết”
Công Đồ Nương tiếp tục: “Em không đẩy Ngọc Trâm xuống hồ”
Hoài Lâm lại nói: “Ta cũng biết”
Hoài Lâm trầm giọng nói tiếp: “Thật ra ta rất lo cho nàng. Lần trước lúc đấu với Thùy Trang, hành động của nàng chắc cũng đã bị vài người để ý. Lần nàng cướp cây Long đầu trượng, ta cũng đã cho dò la mọi chuyện. Phang Thị đó là người của ai còn chưa rõ, nhưng chắc chắn ả ta rất thù ghét và kiêng dè nàng. Ta sợ có kẻ muốn tấn công nàng, để trả thù hoặc để cướp lại Long đầu trượng. Người ta ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, vô cùng bất lợi. Ngọc Trâm đến đây, cũng chẳng biết cô ta có ý gì, chúng ta cần phải lựa tình hình mà nương theo để dò la”
Thì ra, vì lo cho Công Đồ Nương nên Hoài Lâm cố tình lạnh nhạt để kẻ nào đó cho là chàng hờ hững không quan tâm cô. Vậy chủ ý nhốt cô vào đây cũng là để bảo vệ cho cô. Công Đồ Nương thầm cảm động
“Ta không muốn nàng dính vào chuyện này, nên rất bất bình khi hoàng cô đưa cho nàng cây trâm. Ta biết Ngọc Trâm tâm địa không đơn giản. Lần ở vườn hoa, rồi lần ở thủy đình, rõ ràng đều là nhằm vào nàng. Có lẽ, chúng muốn chia rẽ chúng ta, sau đó tiêu diệt nàng, và còn mục đích gài người vào phủ của ta để dò la nữa. Nhưng ta vẫn cảm thấy Ngọc Trâm chỉ là con cờ, ta thật sự muốn biết chủ mưu là ai”
“Việc lần này cũng là nhắm vào nàng. Ngay từ đầu ta đã biết không phải là nàng làm. Nàng thông minh như thế, thiếu gì cách giết Ngọc Trâm mà lại phải dùng cách đầy sơ hở thế này”
Công Đồ Nương sực nhớ tới một chuyện. Cô nói: “Em cũng thấy lạ lắm. Dù Ngọc Trâm có muốn vu oan cho em thì cô ta làm sao có thể mạo hiểm tính mạng của mình như thế. Cái hồ ấy rất sâu, nhỡ không ai đến cứu kịp thì sao”
Hoài Lâm trầm ngâm: “Có lẽ ta phán đoán sai lầm. Họ muốn nhắm đến cả Ngọc Trâm chứ không phải chỉ mình nàng”
Công Đồ Nương ngạc nhiên: “Em không hiểu. Giết Ngọc Trâm thì được lợi gì?”
Ngọc Trâm hiện nay là quận chúa của Giả Kim Quốc sang đây hòa thân. Cô ấy chưa kịp cưới mà đã bị hại chết, sẽ thành cái cớ để Giả Kim Quốc phát động chiến tranh với Đại Gạo”
Mấy chữ “chiến tranh” làm Công Đồ Nương run rẩy. Nếu vậy, đây quả thật là chuyện lớn rồi. Nếu Ngọc Trâm có mệnh hệ gì, cô không tránh khỏi liên can. Vì tâm trạng rối bời mấy ngày nay mà cô không nghĩ tới điều này. 
Công Đồ Nương lo lắng hỏi: “Hiện giờ Ngọc Trâm thế nào?”
Hoài Lâm cười cười: “Biết sợ rồi sao? Bởi vậy ta rất lo cho nàng, sợ nàng dính vào chuyện này đấy. Yên tâm đi, Ngọc Trâm đã không sao, chỉ là cần tĩnh dưỡng thêm. Ta đang phong tỏa tin tức, không cho lan truyền chuyện này ra ngoài”
“Vậy chàng phải cẩn thận. Nhưng ai được lợi nếu có chiến tranh nhỉ”
“Có thể là chính Giả Kim Quốc tự dựng chuyện, cũng có thể là các nước khác muốn hai nước có chiến tranh để ngư ông đắc lợi”
“Nguy hiểm thật. Vậy chàng tính sao?”
“Trước mắt, ta cho người theo dõi bảo vệ kỹ Ngọc Trâm đã”
Như sực nhớ ra, Công Đồ Nương nói: “Chàng nhớ lưu ý cô tỳ nữ của Ngọc Trâm. Cô ta võ công cái thế”
Hoài Lâm nói: “Ta biết”
Cô tì nữ của Ngọc Trâm, một thân võ nghệ tuyệt đỉnh, lại đầu óc mưu mô gian xảo, thật khó đối phó. Nhớ lại ánh mắt cô ta lúc nhìn cây trâm, lúc vu vạ cho mình, Công Đồ Nương tức sôi. Nhớ ra cây trâm, Công Đồ Nương vội rút cây trâm xuống, hỏi: “Cây trâm này rất quan trọng đúng ko? Hình như Ngọc Trâm cũng rất muốn có nó”
Hoài Lâm đỏ mặt: “À ừ nó là Hoàng hậu ban cho thê tử tương lai của ta. Ngọc Trâm có biết chuyện này”
Nhắc tới mấy từ “thê tử tương lai”, Hoài Lâm chợt nhỏ giọng xuống
Công Đồ Nương phì cười “Thảo nào”, rồi cô kéo tay Hoài Lâm, đặt vào lòng bàn tay chàng cây trâm: “Bây giờ màn kịch đã xong, trả lại cho chàng”
Hoài Lâm vội giật tay lại, mặt càng đỏ hơn: “Nàng…nàng giúp ta cất giữ nó đi” rồi chàng vội vàng đi như chạy khỏi nhà ngục, để lại Công Đồ Nương ngơ ngẩn với cây trâm, nghĩ nghĩ: “Ta bây giờ là tội phạm, chàng cất không phải tốt hơn sao”

Mấy ngày sau, Hoài Lâm không đến. Công Đồ Nương bị giam trong phòng tối nhưng cô không sợ vì có Thu nương, được lệnh canh gác cô nhưng thường xuyên vào bầu bạn với cô. Cô biết đó là ý của Hoài Lâm. Chàng đang bảo vệ cô, lại còn lo cô ở một mình sẽ buồn, sẽ sợ. Nghĩ đến đó, Công Đồ Nương thấy lòng mình ấm áp
Một đêm, hình như đã rất khuya, Công Đồ Nương chợt giật mình tỉnh giấc, giật mình thấy Hoài Lâm đang lặng lẽ đứng nhìn mình. Khuôn mặt chàng trông rất lạ, vừa lo lắng vừa như suy nghĩ đến thất thần. Biết chắc có điều gì vừa mới xảy ra, 
Công Đồ Nương khẽ gọi “Lâm Lâm”. 
Chàng đưa mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Ngọc Trâm vừa bị mưu sát”
Công Đồ Nương giật mình: “Làm thế nào lại xảy ra được?”
Hoài Lâm thở dài: “E là ta đã khinh xuất. Ta cho một người giả làm Ngọc Trâm ở cùng với Màn Bào, rồi cho Ngọc Trâm ở một nơi bí mật, vừa để tách chủ tớ họ ra để tiện bề giám sát Màn Bào, vừa để đánh lạc hướng thích khách. Nhưng ngờ đâu Ngọc Trâm vẫn bị giết. Tối qua có thích khách tấn công viện của Hoàng cô cô nên các ám vệ đều qua hết bên đó, nào ngờ đó chỉ là chiêu đánh lạc hướng, mục tiêu của chúng là Ngọc Trâm. Có lẽ phủ Công chúa đã có nội gián từ trước.”
Công Đồ Nương lo lắng hỏi: “Còn Màn Bào?”
“Cũng còn vớt vát lại là chúng ta đã tìm ra manh mối. Cô ta là người của Nhị công chúa Lan Ngọc”
Công Đồ Nương kinh ngạc. Khác với Trưởng công chúa Ngọc Lan, nhị Công chúa Lan Ngọc trước nay vô cùng ít xuất hiện. Bà dường như là người ít tiếng nói và ít có ảnh hưởng nhất trong 4 anh em Vương tôn, nghe nói sức khỏe kém, chỉ suốt ngày chăm chút cho đứa con trai là hầu gia Kim Tùng. Không ngờ ẩn sau vẻ ngoài yếu ớt lại là con người có nhiều mưu tính như vậy. Không biết còn những gì bà bí mật làm nữa mà mọi người chưa biết chăng?
Giọng Hoài Lâm lại nặng nề cất lên: “Có nhiều chuyện nàng còn chưa biết. Chuyện đưa ta vào tầm ngắm của Tam Nương tinh tế, và chuyện Phang Thị cướp cây Long đầu trượng từ tay nàng đều là có người chủ mưu”
Công Đồ Nương chợt hiểu ra: “Đều là do công chúa Lan Ngọc ư?”
Hoài Lâm gật đầu: “Và một số vụ ám sát trong phủ của ta gần đây nữa. Các sát thủ đều rất chuyên nghiệp, giấu thuốc độc trong răng, chết trước khi ta lấy được bằng chứng. Cho đến gần đây, nhờ âm thầm điều tra Màn Bào mới phát hiện ra cả căn cứ và nơi tập luyện của sát thủ nữa. Nhưng đáng tiếc công chúa Lan Ngọc đã kịp cao chạy xa bay”
Quá nhiều tin tức chấn động. Công Đồ Nương im lặng suy tính.
Hồi lâu, Hoài Lâm chợt nắm lấy tay Công Đồ Nương, nhìn sâu vào mắt cô, trầm giọng nói: “Tiểu Côn Đồ, ta…rất muốn ở bên nàng, nhưng có lẽ sắp tới, nàng nên lánh đi”
Công Đồ Nương giật mình định lên tiếng nhưng Hoài Lâm đã nhanh chóng điểm vào huyệt của cô. Cô chỉ còn biết mở to mắt lắng nghe chàng chậm rãi nói từng chữ: “Ta e là sắp tới, Giả Kim Quốc sẽ lấy cái chết của quận chúa Ngọc Trâm làm cớ để xuất binh tấn công Đại Gạo. Việc Ngọc Trâm rơi xuống nước là do Màn Bào lập mưu muốn giết Ngọc Trâm, dù ta đã cho phong tỏa tin tức nhưng chắc chắn họ đã cố tình lan truyền ra. Vì vậy, nếu ta đoán không sai thì sắp tới, khi Giả Kim Quốc tấn công, chắc chắn trên triều đình sẽ có những gã thất phu tham sống sợ chết đòi giao nộp người đã gây ra cái chết của Ngọc Trâm – chính là nàng”
Công Đồ Nương chớp mạnh đôi mắt, nhưng Hoài Lâm đã vội nói: “Ta biết, ta biết. Nàng không làm hại Ngọc Trâm. Tất cả là âm mưu của công chúa Lan Ngọc. Nhưng như thế thì sao? Bà ta đã trốn đi, ai sẽ chịu trách nhiệm? Mà sự việc còn mập mờ, người ta giáng tội cho nàng sẽ nhanh hơn. Người ta chỉ cần một người để mang sang Giả Kim Quốc thôi. Nàng hiểu không?”
Nghe Hoài Lâm nói, Công Đồ Nương mới nhận thấy tình cảnh khốn đốn hiện giờ của mình, quả là chẳng dễ chịu gì. 
Đôi mắt chàng tha thiết nhìn Công Đồ Nương: “Ta không thể để chuyện đó xảy ra. Vì vậy, ta phải ra tay trước. Chúng ta sẽ thực hiện kế kim thiền thoát xác. Cũng may không ai thấy khuôn mặt thật của nàng. Chúng ta ngụy tạo cái chết của nàng. Còn nàng, sẽ bí mật rời đi. Ta nghĩ sư phụ nàng và nàng sẽ dễ dàng lo liệu ổn thỏa. Nhưng ta cũng đã chuẩn bị sẵn một thân phận giả cho nàng”
Phớt lờ ánh mắt bất bình của Công Đồ Nương, Hoài Lâm chợt vòng tay ôm choàng lấy cô, nói: “Nghe ta. Khi biết nàng cướp cây Long đầu trượng, ta có phần giận nàng, nhưng hơn hết, ta lo cho nàng sẽ bị khép tội nếu sự việc bại lộ. Khi thấy Ngọc Trâm âm mưu hại nàng, ta sợ nàng sẽ bị hại, trong lòng chẳng an. Ta không nghĩ có ngày ta lại lo sợ cho một người nhiều đến thế. Vì vậy, nàng phải giúp ta, phải để ta yên tâm trên chiến trường”
Công Đồ Nương vừa xúc động vừa uất ức muốn nói mà không thể nói. Ai cần Hoài Lâm lo cho cô chứ. Cô có thể tự lo, cô muốn được ở bên chàng. Chất độc trong người chàng còn chưa giải cơ mà. Cô đã nói dối là chế thuốc giải nhưng thật ra chỉ là theo chỉ dẫn của thánh y mà chế ra vài loại dược giúp làm chậm bớt thời gian phát độc thôi. Để Hoài Lâm một mình, cô lo lắng chết mất. 
Hoài Lâm buông cô ra, điềm tĩnh nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Ta sẽ biết tự lo cho mình. Thuốc nàng làm ra, ta sẽ dùng đầy đủ, ta hứa”
Rồi như kìm cơn xúc động dâng lên trong lòng, chàng dứt khoát đứng dậy, ra cửa khoát tay ra hiệu. Lập tức 2 nữ cao thủ của Hồng y hội xuất hiện, bước vào phòng dìu Công Đồ Nương đi ra một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn. 
Công Đồ Nương cố nén dòng nước mắt đang dâng lên mi. Lâm Lâm chết tiệt. Chia tay, chàng sắp ra trận mà cô không được nói một lời, chỉ có thể nhìn bóng chàng càng xa dần xa dần. Không khóc, nhất định không được khóc. Cô muốn nhìn chàng thật kỹ, muốn khắc ghi dung nhan anh tuấn của chàng, không muốn nước mắt của mình làm nhòe đi hình ảnh của chàng…

Một tháng sau đó, mọi chuyện xảy ra đúng y như dự đoán của Hoài Lâm. Giả Kim Quốc lấy cớ Quận chúa bị hại chết tại Đại Gạo, điều động binh mã tại phía bắc biên giới Gạo quốc. Phủ thế tử không tránh khỏi liên can, nhưng người gây ra chuyện cũng đã sợ tội tự vẫn. Hoài Lâm xin được dẫn quân đánh giặc, lập công chuộc tội. Hoàng thượng chuẩn tấu, phong Hoài Lâm làm nguyên soái. Họa vô đơn chí, Nhi Quốc và Thanh Quốc cũng đồng loạt khởi binh, nói là ủng hộ đồng minh Giả Kim Quốc. Một Đại Gạo phải cùng lúc đối phó ở cả 3 chiến trường, thật sự rơi vào thế khó xử.
Cả vương triều u ám. Ai nấy lo lắng. Từ 20 năm nay, dù Hoàng thượng anh minh, nhân từ, yêu dân như con, nhưng Đại Gạo gặp hết nạn này đến nạn khác. Năm nào cũng có mất mùa, lũ lụt, năm nào cũng phải cứu trợ. Dải đất miền trung người dân rên xiết. Nếu triều đình ko đổ bao nhiêu công sức và tiền bạc cứu trợ thì chắc nơi đó đã thành bãi tha ma lớn nhất, chia cắt đất nước làm hai. Bởi thế, chiến tranh là điều không ai mong muốn lúc này.
Nhưng lo thì lo, trong dòng máu con dân Đại Gạo luôn dư thừa lòng ái quốc 
Các hội nghị được tổ chức, lấy ý kiến toàn dân.
Chỉ một câu trả lời làm nức lòng mọi người: “Đánh!”
Trên dưới một lòng chống giặc

Tại Đế kinh của Đại Gạo
Hoài Lâm cùng các tướng lĩnh trầm tư. Trước mặt họ là bản đồ vương quốc. Các đường tấn công của địch được vẽ rất rõ ràng. Hiện nay, các nước đồng loạt xuất chinh, tấn công vào vùng Lạc Mễ. Chiếm được Lạc Mễ, vượt qua sông Tinh Tú, ắt sẽ tiến về Đế Kinh, dễ dàng nuốt gọn Đại Gạo . Đây là một vùng quan trọng. Bởi thế, từ 20 năm nay, vùng này luôn là vùng được canh chừng cẩn mật nhất của Đại Gạo. Hiện Lạc Mễ vẫn là vùng đất của Đại Gạo, nhưng những thành trì xung quanh nó đều là vùng tranh chấp. Hiện nay, Lạc Mễ lại bị vây tứ phía. Phía tây nam, liên quân Giả Kim Quốc – Thanh Quốc đánh tới, phía tây là quân Nhi Quốc, phía bắc là quân Giả Kim Quốc
Thật là khó nghĩ. Hoài Lâm gõ gõ ngón tay lên một điểm trên bản đồ:”Chỗ này. Chúng ta sẽ dồn toàn lực ứng phó với quân Nhi Quốc ở Tin Châu trước, giữ vững yết hầu của Đại Gạo”
Một vị tướng lên tiếng: “Nữ vương Thiện Nhân mới lên ngôi, đất nước mới trải qua nhiều thay đổi, quân đội của họ chắc cũng không khó đối phó”
Hoài Lâm lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Vừa trải qua chính biến lớn, Nữ vương được sự trợ giúp của Cẩm gia và Mai gia, hai gia tộc lớn nắm binh quyền trong tay, mới lên ngôi được. Để ổn định lòng dân và lập uy với triều thần, họ rất cần một chiến thắng. Bởi thế, ta không được khinh xuất”
Mọi người gật gù đồng ý. Hoài Lâm lại nói tiếp: “Hiện nay. Hai đạo quân mạnh nhất là Nhi Quốc và Giả Kim Quốc. Nhi Quốc mang quân đến chiếm Tin Châu, là một điểm trọng yếu, là yết hầu của ĐạI GạO, tuyệt ko thể bỏ ngỏ. Còn Giả Kim Quốc, là nước lớn, quân đông nhất, đang mang quân đến thành Hồng Hạp. Tình thế chúng ta rất nguy ngập. Nếu phân tán lực lượng, mang quân đương đầu cả hai phía thì chắc chắn chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Ta cần tập trung vào đánh quân Nhi Quốc tại Tin Châu trước, sau đó sẽ chi viện cho Hồng Hạp, vì dù sao từ Hồng Hạp đến Đế Kinh vẫn còn xa”
Một vị tướng hỏi: “Vậy binh lực của ta so với quân Nhi Quốc tại Tin Châu thế nào?”
Một tướng lĩnh khác lên tiếng: “Quân ta 8 vạn quân, quân địch 20 vạn quân”
Hoài Lâm gõ gõ trán: “Quả là họ tập trung toàn lực”
“Chủ soái, chênh lệch quân số quá nhiều. Quân ta cũng phân tán ra các chiến trường, e rằng không thể tập trung cứu viện Tin Châu kịp”
Hoài Lâm ánh mắt sáng ngời, quyết đoán: “Không cứu kịp thì sẽ không cứu”
Mọi người xôn xao: ‘Ý ngài là…”
Hoài Lâm gật đầu, ánh mắt sáng ngời: “Quân địch tuy đông hơn, nhưng từ xa đến, sẽ mỏi mệt. Ta sẽ dùng kế vườn không nhà trống để tiếp đón chúng”
Một lão tướng lên tiếng: “Việc này e là quá liều lĩnh. Ngài chẳng từng nói Tin Châu là yết hầu Đại Gạo sao”
Hoài Lâm giọng tự tin: “Đừng quá cứng nhắc. Một cái thành chỉ là một cái thành. Cái ta cần bảo vệ là dân trong thành. Khi dân không còn thì ta không cần cố bám vào cái thành ấy, ra ngoài sẽ rộng rãi tự tại hơn. Mọi người xem đây”
Tay chàng chỉ dọc theo một điểm gần với vị trí thành Tin Châu trên bản đồ “Không chỉ thành Tin Châu là yết hầu Đại Gạo, dãy núi Thất Sơn này ta cũng có thể biến nó thành yết hầu”
Mọi người hiểu ra, ai nấy mắt sáng lên, không còn nghi ngờ gì kế hoạch của Hoài Lâm nữa. Đúng vậy, kế “Vườn không nhà trống” xem ra là kế sách hoàn hảo nhất để đối phó với quân Nhi Quốc trong thời điểm này.
Chủ tướng quân lính một lòng, thực thi kế hoạch
Cửa thành rộng mở cho dân chúng mang của cải chạy ra khỏi thành. Thủ thành quy hàng
Quân Nhi Quốc dễ dàng chiếm thành. Nhưng thành Tin Châu giờ chỉ như cái xác rỗng, chẳng còn dân chúng
Bên cạnh niềm vui chiếm được Tin Châu, họ thoáng chút lo ngại hoang mang.
Rồi nỗi lo ấy ngày một lớn dần, khi quân Đại Gạo thường xuyên năm ngày ba bữa lại quấy phá. Họ cứ như xuất quỷ nhập thần, khi quân Nhi Quốc đuổi theo thì họ nhanh chóng lánh vào dãy núi Thất Sơn. Nhìn núi Thất Sơn, quân Nhi Quốc càng thêm ngứa mắt. Dãy núi này, trùng trùng điệp điệp, địa thế hiểm yếu, quân Nhi Quốc lại không thông thạo, nên không dám tiến quân vào. Dần dần núi Thất Sơn đối với quân Nhi Quốc như một vết lở, không ngày nào không xót, mà thật khó trừ bỏ

Trên con đường nhỏ, Công Đồ Nương đang phi ngựa đi ngược dòng người tất tả chạy loạn. Tuy vất vả nhưng lòng cô phơi phới, hình ảnh Hoài Lâm như ngày càng gần. 
"Lâm Lâm à, chàng tưởng với hai cao thủ mà cầm chân được ta sao. Chàng quá xem thường ta rồi." Cô vừa lẩm nhẩm vừa dừng chân lại một mái lá ven đường. 
Quán nhỏ lụp xụp này chắc nay mai cũng dọn đi, thấy đồ đạc đã được đóng gói cẩn thận để sát trong góc. Công Đồ Nương cột con ngựa vào một gốc cây to cạnh quán rồi bước vào. Nhưng mới dợm chân cô đã bị ai đó lôi mạnh ra sau hàng rào cao. Công Đồ Nương hốt hoảng quay lại thì vui mừng nhận ra người quen. 
Cô reo lên mừng rỡ: “Giang tỷ”
Cô gái áo đen đưa tay lên miệng ra dấu. 
Cô nói thầm: “Ta đang theo dõi Tứ đại ác nhân”
Công Đồ Nương giật mình. Tứ đại ác nhân, gồm bốn nữ ma đầu, làm những việc thương luân bại lý, bị cả hai phái hắc bạch giang hồ phỉ nhổ. Gần đây chúng đầu quân cho Giả Kim Quốc, thường xuyên quấy phá phủ Thế tử. Dĩ nhiên Hàng Không Động và Hồng Y hội của Hoài Lâm chúng cũng không tha. Có lẽ vì vậy Giang tỷ được giao nhiệm vụ truy tìm chúng. Công Đồ Nương thầm nghĩ
Lúc này Nhã Giang nhìn vào quán, chợt biến sắc. Cô do dự nhìn ra đường cái vẫn có từng nhóm dân chạy loạn mặt mũi bơ phờ, lại nhìn ra phía sau quán, rừng trúc dày đặc, rồi khoác tay ra hiệu cho Công Đồ Nương đi theo. Hai người chạy vài bước đã nghe tiếng binh khí va vào nhau. Theo tiếng binh khí đi tới, Công Đồ Nương thấy một nam tử áo lam đang giao đấu với một nữ tử. 
Nhã Giang nhíu mày, nói khẽ: “Là Phan Tùng nương”
Thế là chính xác, tứ đại ác nhân gồm: Phan Tùng nương, Lú Hậu nương, Đại Ngốc nương và Thảo Nguyên nương. Hiện giờ người đang giao đấu là Phan Tùng nương, không biết mấy người kia đâu
Nhã Giang mím môi quan sát. Kiếm thuật của nam tử áo lam rất cao. Qua mấy chục chiêu đã áp chế được Phan Tùng nương. Ả bị đánh bật về phía sau, nhắm thấy mình sắp thua, mắt ánh lên một tia giảo hoạt, tay đưa lên vạch áo để lộ ngực trần. 
Công Đồ Nương đưa tay bưng miệng, thốt lên “Xảo quyệt thế là cùng” 
Quả nhiên, nam tử áo lam cau mày quay đi, Phan Tùng nương lập tức tung ám khí vào chàng.
Không hẹn mà Công Đồ Nương và Nhã Giang đồng loạt xông vào. Công Đồ Nương lao tới đỡ nam tử áo lam. Cô kiểm tra vết thương, thấy có độc nhưng loại độc này rất bình thường, bèn lấy một viên thuốc đưa cho chàng. Phía bên kia, Nhã Giang lao vào giao đấu với Phan Tùng nương. Mấy chục chiêu sau, Phan Tùng nương đã bại trận, bỏ chạy nhưng Công Đồ Nương nhào tới tung thuốc mê khiến ả bất ngờ ngã lăn. Sau trận đấu, ba người mất mấy khắc định thần. 
Nam tử áo lam chắp tay: “Tại hạ Tây Dương, xin đa tạ ơn cứu mạng của hai cô nương”
Nhã Giang hỏi: “Sao tráng sĩ lại giao đấu với ả?”
Tây Dương nói: “Tôi biết một bí mật khiến ả muốn giết người diệt khẩu. Đã nhiều lần giao đấu. Hôm nay tôi cố tình bỏ ra ngoài để ả chạy ra theo, tranh bớt tổn thất cho chủ quán”
Chàng thật là có lòng. Nhưng Công Đồ Nương cũng thắc mắc ko biết bí mật gì mà khiến cho Tứ đại ác nhân quan tâm đến thế. Bí mật đó chắc phải liên quan đến Giả Kim Quốc. Nhưng chàng không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi.
Nhìn nữ tử đang nằm mê man dưới đất, Công Đồ Nương chợt phát hiện điều lạ. Là một người luôn dịch dung, cô có thể nhận ra mặt nạ da. Cô bước lại gần, tay sờ lên phía mang tai của ả, quả nhiên thấy một đường hơi lồi. Cô đưa ngón tay khèo nhẹ, bóc ra một lớp da. Hóa ra bên dưới lớp dịch dung này là một khuôn mặt khác. 
Nhã Giang kinh ngạc kêu lên: “là Lú Hậu nương”. 
Công Đồ Nương nói: “Hình như vẫn chưa hết”. Dưới con mắt chăm chú và kinh ngạc của ba người, khuôn mặt Thảo Nguyên và Đại Ngốc hiện ra. Dưới cùng mới là gương mặt thật của ả. Thì ra, tứ đại ác nhân chỉ là một người. Ả đeo 4 mặt nạ và lột từ từ nên mọi người tưởng có 4 người, cùng lần lượt xuất hiện một chỗ. Hình xăm chữ “Thiên” trên tay khiến ai cũng nghĩ 4 người là một nhóm. 
Nhã Giang nói: “Tôi muốn mang ả về Hàng Không Động trị tội”
Công Đồ Nương la lên: “Ả giảo hoạt, cần gì hỏi tội. Tỷ cứ cho một đao đứt ngay đầu là xong, để ả khỏi đi hại người”
Tây Dương nói: “Xin thứ lỗi tại hạ nhiều lời. Tứ đại ác nhân làm bao việc ác mà ko bị bắt là nhờ võ công cao cường. Hay chúng ta phế võ công của ả trước rồi mang về giáo huấn, không nên giết ả”
Nhã Giang cười: “Tráng sĩ nói phải”. 
Lúc này, ả tiện nhân không biết tên thật là gì kia tỉnh dậy. Công Đồ Nương lập tức điểm huyệt ả. Nhã Giang nhanh chóng bước tới. 
Công Đồ Nương nói nhỏ: “Tỷ, ra tay mạnh chút ở phần chân để ả không chạy được, sau này tiện bề giáo huấn”
Nhã Giang gật đầu, bắt đầu xuống tay. Tiếng xương cốt kêu răng rắc, mặt ả ma đầu thoắt trắng lại xanh, méo mó đau đớn. 
Nhã Giang phủi tay: “Đã xong. Từ nay ả sẽ không còn võ công nữa, hơn nữa chân ả sẽ rất yếu, đi đứng đã khó khăn, huống gì chạy”
Công Đồ Nương gật đầu. Nói chuyện thêm một lúc, hóa ra tráng sĩ muốn đến dãy núi Thất Sơn. Công Đồ Nương vui mừng có bạn đồng hành. Nhã Giang tạm biệt để áp giải ả ma đầu về Hàng Không Động. 
Lúc lấy ngựa đi, Công Đồ Nương chợt kêu lên: “Muội làm mất cây trâm rồi”
Nhã Giang nhanh nhẹn: “Muội chất đồ lên ngựa đi, ta đi tìm cho”, nói đoạn quày quả bước đi.
Công Đồ Nương lại nói với Tây Dương tráng sỹ: “Muội nói chuyện với ả ma đầu một chút”
Tây Dương nghe thế, nghĩ chuyện nữ nhi không tiện nghe, bèn lánh ra sau. Công Đồ Nương lập tức móc trong túi ra một gói thuốc bột, bóp miệng ả ma đầu ra đổ vào. Mặt ả kinh hoàng. 
Công Đồ Nương lạnh lùng: “Thuốc này do chính tay ta đặc chế đấy, công dụng đốt cháy cổ họng. Từ nay ngươi sẽ câm, không thể nói lời độc địa nữa”
Ả ma đầu mặt mũi đau đến méo mó, ánh mắt căm hận nhìn Công Đồ Nương.
Đúng lúc này, dân chúng chạy tán loạn. Một toán lính Nhi Quốc đi tới. Công Đồ Nương lập tức bỏ lại ả ma đầu đang ôm cổ họng, nấp sau hàng rào. Toán lính thấy nữ nhi, lập tức thô bạo kéo ả đi, mặc cho ả kinh hoàng và giận dữ kháng cự. Nhìn toán lính ngày càng xa, Công Đồ Nương thở dài. Cô biết những cô gái bị bắt vào quân đội sẽ thành quân nô, quân kỹ, bị đối xử như thú vật, sống không bằng chết, vô cùng thê thảm. Ả ma đầu này lại tật nguyền, không nói được, không chạy được, tương lai xác định sẽ chẳng chút tươi sáng. Haiz, tự cầu phúc cho mình đi

Có Tây Dương tráng sĩ làm bạn đường, Công Đồ Nương tự tin hơn. Thành Tin Châu đã bị chiếm, quân Đại Gạo lánh vào dãy Thất Sơn. Thất Sơn trùng điệp, biết tìm họ nơi nào. Hai người cứ đi vào núi hú họa
Dừng lại nghỉ mệt bên một dòng suốt nhỏ, Tây Dương đi dò đường xung quanh, Công Đồ Nương vốc nước lên rửa mặt, rồi mang lương khô ra, nhân tiện kiểm tra lá thư sư phụ gửi. Với sư phụ, cô không giấu diếm ý định của mình. 
Kim Dung trước nay tính tình phóng khoáng và thẳng thắn: “Chỉ cần nhớ là tự làm tự chịu. Sau này không được hối hận về quyết định của mình” rồi trao cho cô một bức thư, bảo cô hãy đến núi Thất Sơn, nơi tướng quân Đỗ Nguyên đang trấn giữ. Đi mấy ngày trời, chứng kiến bao nhiêu cảnh thường dân chạy loạn, nghe bao nhiêu tâm sự của những người sẵn sàng đứng lên vì đất nước, Công Đồ Nương bồi hồi cảm động. Từ ước muốn gặp HOÀI LÂM ban đầu, nay cô còn muốn ra chiến trường sát cánh cùng mọi người nữa. Lâm Lâm à, tình cảnh này mà chàng muốn ta hưởng bình yên một mình sao. 
Nuốt một ngụm nước để lương khô dễ trôi xuống cổ họng hơn, cô định thần xác định lại phương hướng
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân của khoảng 5, 6 người. Nơi đây đã rất gần chiến trường Tin Châu, không biết những người này là quân Đại Gạo hay quân Giả Kim Quốc. Nhưng con ngựa còn thồ đồ đạc phía kia, có trốn cũng khó. Cô vội núp vào một lùm cây gần đó, quan sát trước rồi tính tiếp. Cũng may những người đi đến mặc trang phục quân Đại Gạo. Y như Công Đồ Nương dự đoán, họ thấy con ngựa, liền ngay lập tức nhìn quanh tìm kiếm. 
Công Đồ Nương trong lùm cây vội kêu lên: “Quân gia cứu mạng”
Lập tức mấy cây thương nhọn quây lấy cô, chĩa vào cổ cô. Tới lúc này Công Đồ Nương mới nhớ ra mình chỉ có duy nhất một phong thư của sư phụ gửi cho tướng quân Đỗ Nguyên, ngoài ra cô không có gì chứng minh thân phận. Bức thư này chỉ có thể giao cho tướng quân Đỗ Nguyên, nhỡ mấy người lính này không tin, xé mất đi thì con đường đến gần HOÀI LÂM của Công Đồ Nương vô vọng. Nơi này cũng là cô dò hỏi chứ ko chắc là nơi tướng quân đóng quân. Vả lại, tướng quân là ai, tưởng dễ gặp chắc. 
Cô bèn nói dối: “Tôi…tôi là thường dân chạy loạn, đi lạc tới đây, mong các vị chiếu cố”
Một người quát lên: “Nói láo! Chẳng có thường dân nào lặn lội một mình tới tận đây cả. Rõ là gián điệp. Giải ả về”
Lúc này, Tây Dương trở về, thấy Công Đồ Nương bị uy hiếp, chàng rút kiếm ra chuẩn bị giao đấu
Thường dân mà lại mang binh khí, có võ công. Quả thật bây giờ ai nhìn vào cũng thấy ngay hai người họ đích xác là gián điệp. Công Đồ Nương nháy nháy mắt với Tây Dương. Chàng hiểu ý, giả vờ đánh vài đường rồi rơi kiếm. Hai người bị trói lại mang về quân doanh
Về đến quân doanh, hai người bị ném vào một căn lều. Xung quanh cô là những người lính trong quân phục Đại Gạo. Ai nấy hầm hè dữ tợn với cô. Cũng phải thôi, họ cho rằng cô là mật thám mà. Công Đồ Nương cố gắng nhẫn nhịn cả buổi chiều, cho đến khi cô bị giải đi sang một căn lều khác để thẩm vấn. Trong ánh đuốc cháy sáng, khuôn mặt tướng quân Đỗ Nguyên hiện ra khác hẳn với tưởng tượng của Công Đồ Nương. Là gái giả trai! Khuôn mặt này thanh tú, dù cố tình cải trang thành nam nhi, nhưng với một người chuyên đóng giả nam nhi như Công Đồ Nương thì lập tức nhận ra ngay. Nhưng mọi chuyện để sau, giờ đây Công Đồ Nương cần phải giải thoát bản thân khỏi tình huống này đã. 
Cô nhanh nhẹn nói: “Thưa tướng quân, tôi ko phải là mật thám, trên người tôi có bức thư có thể chứng minh thân phận”
Đỗ Nguyên nhìn Công Đồ Nương chăm chú rồi sai tỳ nữ theo lời Công Đồ Nương lấy bức thư ra. Đỗ Nguyên cầm bức thư Kim Dung gửi, mắt ánh lên, sau đó bước đến nhận người quen. Công Đồ Nương thở phào nhẹ nhõm. Cô được cởi trói, được ăn cơm. Đỗ Nguyên yêu cầu Công Đồ Nương cải trang nam nhi, cho cô làm thân binh của mình. Ở cùng Đỗ Nguyên, cả hai dễ dàng che dấu thân phận nữ nhi và những tiện nghi như tắm rửa cũng dễ dàng hơn. 
Nhớ đến Tây Dương, Công Đồ Nương kể lại câu chuyện tương ngộ chàng. Đỗ Nguyên Nghe chăm chú rồi kể cho Công Đồ Nương biết. Thì ra quân Đại Gạo rút khỏi Tin Châu, thủ thành Tin Châu là người yêu nước, theo kế của Thế tử trá hàng, đồng thời ở lại thành làm nội gián. Chẳng may thân phận bị phát giác, đã bị thủ tiêu. Quân Nhi Quốc phong tỏa tin tức, cho người đóng giả thủ thành Tin Châu, nhằm tương kế tựu kế phát tín hiệu sai hòng lừa quân Đại Gạo vào bẫy. Trước lúc hy sinh, thủ thành Tin Châu có duyên gặp gỡ Tây Dương, đã giao phó cho chàng bức huyết thư kể rõ sự tình, dặn chàng báo tin cho quân Đại Gạo. Công Đồ Nương nghe xong rưng rưng xúc động. 

Mấy ngày ở trong trướng, sau khi quen việc, Công Đồ Nương bắt đầu tranh thủ coi ngó xung quanh. Cô ngạc nhiên thấy rằng trong quân của Đỗ Nguyên vô cùng phong phú. Ở đây không chỉ có lính thường mà có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tới đầu quân. Cho nên trong quân, không ít tướng lĩnh có duyên phận với các môn phái võ lâm. Lại còn có cả các nữ cao thủ võ lâm nữa. Công Đồ Nương cũng hay nhìn thấy một cô nương, thắt lưng đeo trường kiếm, xinh đẹp mà phóng khoáng như tiên nữ hạ phàm, hay đến quân trướng bàn việc quân với Đỗ Nguyên
Sau khi coi ngó một vòng, Công Đồ Nương lại ngồi trong quân doanh nghe ngóng tình hình quân sự. Nhi Quốc mà cô lúc đầu xem nhẹ, hóa ra lợi hại vô cùng. Bao nhiêu trận giao chiến xảy ra giữa Đại Gạo và Nhi Quốc, bất phân thắng bại. Quân Đại Gạo khi dời vào trong núi là có chuẩn bị trước, nên lương thực đầy đủ. Cứ thỉnh thoảng lại cho quân quấy phá quân Nhi Quốc, nhẹ thì cướp lương thực, nặng thì phóng hỏa, khiến quân Nhi Quốc thắt thỏm không yên như ngồi trên đống lửa, cũng chẳng dám tấn công vào dãy núi Thất Sơn vì không thông thuộc địa hình. Cứ thế, đôi bên giằng dai.
Công Đồ Nương cũng chưa gặp HOÀI LÂM. Nghe nói chàng là nguyên soái, quân trướng ở núi khác, cách ngọn núi của Đỗ Nguyên cả mấy ngày đường. Công Đồ Nương cũng không vội. Chắc chàng đang đau đầu tính kế đánh quân Nhi Quốc đây
Và rồi cái ngày quân Đại Gạo mong đợi cũng tới.
Trong thành Tin Châu dần cạn lương thảo
Mấy nghìn kị binh Đại Gạo chặn cướp lương thảo từ triều đình Nhi Quốc vận chuyển đến Tin Châu
Đây như là một giọt nước tràn ly. Đã một tháng qua quân Nhi Quốc ngoài việc chiếm đóng Tin Châu ra, không thể tiến qua dãy Thất Sơn một chút, lương thảo mấy lần bị đánh cướp, đốt phá, những lần giao chiến thì toàn ngang ngửa, không thắng được một trận. Lần cướp lương thảo này như một cái tát vang dội, mặt mũi Nhi Quốc mất sạch, ấu vương Thiện Nhân nổi giận, tướng soái Nhi Quốc đã không còn cách nào, quyết định toàn lực tấn công Thất Sơn

Núi Tây Linh, nằm ở phía đông của dãy núi Thất Sơn. Đây có lẽ là chiến trường đầu tiên khi quân Nhi Quốc tấn công Thất Sơn. Đây cũng là nơi tướng quân Đỗ Nguyên đang trấn giữ
Đêm tĩnh lặng, nhìn ngọn núi phía xa, Đỗ Nguyên như suy nghĩ vấn đề gì thâm sâu, im lặng hồi lâu. Đứng bên cạnh, Công Đồ Nương lòng cũng hồi hộp. Ngày mai, nơi đó sẽ là chiến trường đẫm máu và khốc liệt. Cô đã hỏi Đỗ Nguyên và biết rằng căn cứ số lượng bếp mà thám báo báo về thì quân số ta và địch ngang nhau. Không biết kết cuộc ngày mai sẽ thế nào đây
Đỗ Nguyên quay sang Công Đồ Nương nói: “Ngủ sớm đi. Ngày mai sẽ vất vả đấy”
Có lẽ, vất vả chưa đủ để nói về cuộc chiến này.
Công Đồ Nương lần đầu tận mắt nhìn thấy một trận chiến. Tiếng thét vang lẫn với tiếng trống trận, người ngựa hỗn độn xoắn xít vào nhau, mùi máu tanh tưởi trong gió làm cô thoáng buồn nôn
Đỗ Nguyên đứng im lặng quan sát, bỗng mặt mày biến sắc, ra hiệu cho trống trận vang lên. Công Đồ Nương ngạc nhiên quay sang nhìn, thì hốt hoảng thấy từ phía tây, đột nhiên thấy quân kỳ Nhi Quốc dựng thẳng trên một sườn núi. Trong đám cỏ hoang cao đến thắt lưng nhất tề xoàn xoạt hiện lên hàng ngàn quân Nhi Quốc. Mọi người nhất thời chết sững
Sau phút ngỡ ngàng, Đỗ Nguyên vội vàng điều binh bày trận. Nhưng binh lính Nhi Quốc đã tràn tới, quân Đại Gạo rơi vào thế hạ phong.
Người ngựa hai bên lao vào nhau hỗn chiến, đao tên bốn phía, máu thịt như mưa
Binh lính Nhi Quốc càng đánh càng dũng mãnh, tràn sang như vũ bão, tạo thành thế bao vây đối với quân Đại Gạo. Mỗi binh lính Đại Gạo chật vật đối phó với 7, 8 binh lính Nhi Quốc
Đỗ Nguyên ra lệnh cho mọi người rút lui. Lính Đại Gạo liều chết mở đường máu rút lên núi. May là lính Nhi Quốc không đuổi cùng giết tận. Trên người binh lính Đại Gạo đã tả tơi dính đầy máu, không một khắc nào dừng lại, đến khi vượt qua một đỉnh núi, nghe tiếng hò hét phía sau nhỏ dần thì mới dám dừng lại. Đội ngũ tổn hại gần một nửa, bộ dạng vô cùng thê thảm
Sắc trời dần tối. Ai nấy buồn bã và bi thương, nhìn sang ngọn núi bên kia lòng quặn thắt. Mới lúc chiều nơi đó còn là chiến trường đẫm máu, giờ đây tĩnh lặng, mấy vạn tính mạng người đã để lại đó
Công Đồ Nương khẽ hỏi Đỗ Nguyên: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đỗ Nguyên im lặng suy nghĩ. Quân ta không dễ dàng bại như thế. Chắc chắn nguyên soái có bố trí phục binh, nhưng phục binh ở đâu, cô không được biết. Nhớ lại những lời dặn dò đầy ẩn ý của Thư Hương, cô suy nghĩ thêm một chút rồi quyết đoán: “Chúng ta đi hướng tây”

Thùy Ly nữ hiệp sáng bừng đôi mắt: “Hướng tây có phục binh của ta sao?”
Đỗ Nguyên mím môi đáp: “Có lẽ”
Trời đã sáng, mặt trời nhô ra từ sau núi, soi rõ vẻ chật vật trên người binh lính. 3 ngày ròng rã , quân Nhi Quốc đuổi, quân Đại Gạo chạy. Công Đồ Nương nhìn nhóm binh lính ở phía xa đã mỏi mệt đến không thể chịu nổi, sắc mặt trầm xuống: “Mọi người đã không còn sức lực nữa rồi, lương khô cũng sắp hết”
Đỗ Nguyên cười khổ: “Ta chỉ biết cố gắng hết sức, hy vọng đại quân còn ở phía bên kia”
Đi sâu vào trong núi, lương thực trong quân cuối cùng cũng hết. Mọi người bắt đầu hái rau dại, bắt thú rừng ăn cho đỡ đói, nhưng thật ra cũng chẳng được bao nhiêu, phần vì vừa trải qua mùa đông giá lạnh, cây cỏ không nhiều, phần vì thể lực cạn kiệt, không bắt được nhiều thú rừng. Quả thật, bôn ba trốn chạy cả một quãng đường dài, thể lực của ai nấy đều đã không còn. Mọi người cố lê bước đi, chống chọi với cơn đói, cơn mệt mỏi, với nỗi lo lắng. Có những người đang đi trên đường, đột nhiên ngã xuống, rồi không đứng lên nữa. 
Nhưng những người còn sống thì vẫn tiếp tục động viên nhau, giúp đỡ nhau đi về phía trước, trong lòng mong ngóng bóng dáng quân cứu viện ...

Hết chương XV

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment