Cô bé ngày xưa

Thursday, May 7, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (14)

Chương XIV: Chúng ta là gì của nhau?


Kim Dung lao lại đỡ Công Đồ Nương. Mặt cô hơi tái đi nhưng vẫn bình tĩnh. 

Cô nói: “Sư phụ, con chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một chút là được”

Thư Hương cũng chạy tới, lo lắng hỏi: “Thế là thế nào?”

Công Đồ Nương trả lời ngắn gọn: “Muội và vài bằng hữu Hộ lâm Bang lập mưu lấy cây Long đầu trượng cho Lâm Lâm. Nhưng cuối cùng Phang Thị trở mặt, cướp cây Long đầu trượng đi rồi”

Chỉ mấy từ, Thư Hương đã hiểu ra tất cả, cô đưa mắt trao cho Kim Dung cái nhìn đầy ẩn ý. Công Đồ Nương trước nay vô cùng tin tưởng Thư Hương, cô biết tất cả những gì Thư Hương làm đều nghĩ đến Hoài Lâm trước tiên. Việc cướp Long đầu trượng lần này cô không nói cho Thư Hương vì cô cảm thấy không cần thiết
Quả thật kế hoạch lần này Công Đồ Nương trù tính vô cùng chi tiết. Cô cùng các bằng hữu Hộ Lâm Bang đã dựng lên một vở kịch hoàn hảo. Mấu chốt quan trọng nhất là Hoa Hà. Cô ta là người có uy tín lâu nay trong giang hồ. Cô ta nói có trộm vũ khí, nói cô ta truy tìm hắn bây lâu, ai dám không tin? Thêm nữa, những cây vũ khí thật Hoa Hà trao trả lại các cao thủ lại là một bằng chứng xác thực nữa. Trước mặt bao nhiêu đồng đạo võ lâm, những ký hiệu của tên trộm để lại trên vũ khí giả hiện ra, không ai có thể chối cãi. Các cao thủ lại vô cùng phối hợp, làm cho ai nấy đều tin rằng quả thật có một tên trộm vũ khí tài tình, hắn tráo vũ khí giả để lấy cây thật và đồ giả chính là thứ có khắc ký hiệu 3 hình lục giác. Ai cũng đinh ninh như vậy, và Quân gia cũng nghĩ vậy. Đó chính là điều mà Công Đồ Nương muốn. Tới buổi mừng thọ An Thái Quân, Hoa Hà lại giả vờ có mặt để bắt tên trộm vũ khí. Điều này cũng vô cùng hợp lý vì chính cô ta là người đụng độ và hiểu về tên trộm này nhiều nhất. Có ai ngờ đâu, “tên trộm” cầm cây trượng trên vũ đài kia chỉ là để đánh lạc hướng mọi người. Mà “tên trộm” thật sự mới chính là Hoa Hà. Lúc cô đề nghị xem xét lại cây trượng trong tay An Thái Quân chính là lúc cô khéo léo vẽ hình sáu cạnh bằng loại mực đặc biệt Công Đồ Nương đưa, rồi lại giả vờ như dùng thuốc nước thử để cho ký hiệu ấy hiện lên cho mọi người tưởng đó là cây trượng giả. Có ai ngờ cây thật lại có ký hiệu, còn cây giả thì lại chính là cây mà mọi người đang muốn cướp lại từ tay cô diễn viên trên đài kia
Kế hoạch thực hiện trôi chảy cho tới phút cuối. Công Đồ Nương đã dặn Phang Thị chạy ra theo hướng này, trao cây Trượng cho cô giấu đi, nhưng bất ngờ Phang Thị lại ra tay cướp cây trượng
Mà thật ra…không phải là Công Đồ Nương không ngờ tới chuyện này. 
Thư Hương nhìn Công Đồ Nương, hỏi: “Muội đã tính trước cho nên mới nói ta và Kim Dung ra đây vào đúng lúc này, đúng không?”
Công Đồ Nương cười: “Vâng. Không gì qua mắt tỷ. Muội muốn để tỷ và sư phụ tận mắt thấy Phang Thị trở mặt, cũng là để có thể hỗ trợ muội nếu Phang Thị muốn ra tay giết muội”
Thư Hương lại hỏi: “Vậy muội đã biết Phang Thị hai lòng từ lâu rồi sao?”
Công Đồ Nương lắc đầu: “Thật ra, muội chỉ mơ hồ nghi ngờ, nhưng không thấy có bằng chứng nào khẳng định cả. Muội nghĩ có lẽ mình hiểu sai. Lần này cũng là hú họa. Vì kế hoạch này thật sự cần Phang Thị tham gia để làm những cây vũ khí giả, muội bèn nhân cơ hội để cho Phang Thị thể hiện luôn. Muội cố tính nói quá lên tầm quan trọng của cây trượng. Nếu Phang Thị có ý muốn cướp cây trượng thì mọi người sẽ biết ngay”
Thư Hương lại hỏi: “Vậy thì, cây trượng, chắc muội cũng có tính toán rồi?”
Công Đồ Nương mỉm cười gật đầu “Muội đã dặn Hoa Hà tỷ bôi lên thêm một loại thuốc độc trên cây trượng lúc tỷ ấy cầm cây trượng trên tay”

Cách đó không xa, Phang Thị lảo đảo dựa vào một thân cây. Cả người ớn lạnh, cơn đau cứ lan dần, chân tay rã rời vô lực, cảnh vật trước mắt cứ nhòe dần, Phang Thị biết mình đã trúng độc. Ả dùng toàn lực, cố gắng đưa chiếc còi lên miệng thổi một hơi dài, rồi bật ngã ngồi xuống gốc cây. Gắng một chút nữa thôi, sẽ có người tới cứu. nhưng rủi thay, trước mắt mờ ảo thấy một người mà ả không muốn thấy nhất hiện giờ. 
Giọng châm chọc của Công Đồ Nương vang lên: “Trả lại ta cây long đầu trượng đi thôi. À mà quên, chắc tỷ không đưa nổi, thôi ta đành tự lấy vậy”
Phang Thị cố mở to đôi mắt, nhưng mọi thứ vẫn mờ ảo, tay đã mất cảm giác, chỉ thấy cây trượng vàng óng bị người ta lấy đi nhưng không thể làm gì được.
Xung quanh lại yên ắng. Đơn giản thế sao? Phang Thị hoang mang. Lát sau, có 3 - 4 bóng áo đen xuất hiện. Phang Thị muốn la lên cảnh báo nhưng lực bất tòng tâm. Ả đành trơ mắt nhìn một trận kịch chiến xảy ra. Bằng hữu của ả phải giao đấu với Thiên Thiên, Kim Dung, Mai Mai, chống đỡ vô cùng khó khăn
Được một lúc, đột nhiên đám người kia thả cho đám Phang Thị rút đi. Đầu óc mơ hồ, Phang Thị không suy nghĩ thêm được gì nữa, chìm vào hôn mê.
Đám Phang Thị vừa rút đi thì Quân Tiếu Tiếu vừa dẫn một đội gia nô phi ngựa lao tới. Nhìn quang cảnh, Quân Tiếu Tiếu biết ngay vừa xảy ra một trận đụng độ.
Thiên Thiên mau lẹ chỉ về một hướng, nói: “Hướng này. Thật tiếc chúng ta theo mưu kế Hoa Hà cô nương, mai phục trúng hướng thoát của chúng nhưng ngặt nỗi chúng có người tiếp viện quá đông, ta đành để chúng chạy thoát”
Quân Tiếu Tiếu khoát tay, chạy về hướng Thiên Thiên chỉ. Còn lại mấy người Hộ Lâm bang. 
Thiên Thiên cười khúc khích: ‘Thu Thu, tỷ ra đây được rồi đấy”
Trên cành cây cao, một cô gái áo đỏ rực nhảy xuống: “Hù chết ta. Vất vả lắm mới chạy tới đây được”
Mai Mai cười hì hì: “Ổn rồi. Từ giờ Quân gia sẽ truy tìm họ, cũng coi như giúp chúng ta một tay điều tra xem họ là ai. Công Đồ Nương quả là mưu sâu kế hiểm”

Long đầu trượng mất là sự kiện làm kinh động cả kinh thành. Hoàng thượng nhân từ không trách tội Quân gia, nhưng người của Quân gia cũng không sao nuốt trôi cơn giận này, ngày đêm truy tìm thủ phạm
Hoài Lâm từ phủ công chúa trở về, vội đến ngay trúc viên gặp Công Đồ Nương. Nhìn thấy bộ dạng Hoài Lâm khác thường, bao nhiêu suy tính trong đầu Công Đồ Nương bỗng rối loạn. 
Hoài Lâm nhìn thẳng vào Công Đồ Nương, hỏi một câu: “Long đầu trượng mất, nàng có liên can, đúng không?”
Im lặng một hồi, Công Đồ Nương thở dài. Không thông minh không phải là Hoài Lâm.
Chàng quay lưng bước đi. 
Công Đồ Nương chạy theo, nhưng chưa kịp nói gì thì Hoài Lâm đã lạnh lùng: “Ta muốn một mình”

Vuốt ve cây Long đầu trượng trong tay, Công Đồ Nương suy nghĩ vẩn vơ. Ngay từ đầu Hoài Lâm đã nói rõ không muốn cướp cây Long đầu trượng, chàng lại là người có lòng tự tôn rất lớn, không muốn ai qua mặt mình. Quả thật từ lúc bắt đầu kế hoạch Công Đồ Nương đã nghĩ rằng thông minh tinh ý như Hoài Lâm sớm muộn gì cũng biết mưu kế do cô làm. Nhưng khát khao có cây Long đầu trượng khiến cô bỏ qua băn khoăn này. Tới khi cầm được Long đầu trượng trong tay, cô lại nghĩ cách nói với Hoài Lâm. Nhưng suy đi nghĩ lại thì nói thật vẫn là tốt nhất. Cô cũng đã lường trước chàng sẽ giận. Thôi thì cứ từ từ đợi chàng nguôi ngoai rồi sẽ nói cho chàng hiểu lòng mình. Lấy cây Long đầu trượng là lấy cho chàng, cộng với sự gắn bó thân thiết bấy lâu, Công Đồ Nương nghĩ nhất định chàng sẽ không để bụng chuyện này
Nhưng mười ngày tiếp theo, Hoài Lâm đều lảng tránh cô, khiến cô không có cơ hội nói chuyện với chàng. Công Đồ Nương bắt đầu cảm thấy khổ sở. Cô vẫn không hối hận về quyết định lấy cây quyền trượng của mình, nhưng mỗi khi thấy dáng vẻ xa cách của Hoài Lâm, cô lại cảm thấy trong lòng khó chịu. Từ lúc biết chàng, cô luôn thấy chàng nhã nhặn dịu dàng với mọi người, chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạnh nhạt này. Cô bắt đầu ước ao mình có thể nói chuyện bình thường với chàng như Tam Nương tinh tế, hay Văn Tiếng, Chung quản sự …
“Thôi được, chàng ko cần thì ta sẽ trả nó lại cho Quân gia vậy”. Cô tự nhủ rồi lấy giấy viết một bức thư nói rõ cho Hoài Lâm. Chàng không muốn gặp cô nhưng lá thư của cô thì có lẽ chàng sẽ đọc
Nhưng đến chiều thì một chuyện xảy ra khiến Công Đồ Nương vẫn chưa kịp đưa lá thư cho Hoài Lâm: Công chúa Ngọc Lan cho người mời cô đến phủ công chúa. Kiệu mềm chờ sẵn trước cửa phủ thế tử khiến Công Đồ Nương cảm thấy thật lạ lẫm. Trước nay cô chưa từng ngồi kiệu. Công Đồ Nương bước lên kiệu, đầu suy nghĩ, không biết công chúa muốn nói gì, có liên quan đến việc trộm cây long đầu trượng hay không, không biết có Hoài Lâm ở đó cùng bà không, nhỡ đâu mọi việc bại lộ, chắc cô sẽ gánh tội danh lớn. Đến giờ mới biết sợ. Công Đồ Nương toát mồ hôi mong sao Hoài Lâm không lộ ra chuyện này với Công chúa
Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng. Không có Hoài Lâm, chỉ có Công chúa dáng vẻ phúc hậu nhưng uy nghiêm ngồi đó. Công Đồ Nương vội hành lễ. Cô tạm an lòng khi thấy bà không có vẻ gì là giận dữ.
Công chúa mở lời: “Nghe kể về cô nương đã lâu, đến nay bản cung mới được gặp”
Nghe kể, chẳng lẽ là…Hoài Lâm kể? 
Thật ra trước đây Công Đồ Nương cũng rất tò mò về vị Công chúa này, nhưng cô không có một cơ hội nào để chào bà
Không để Công Đồ Nương kịp nói gì, công chúa Ngọc Lan tiếp lời: “Cô nương giúp đỡ Lâm nhi rất nhiều, trong lòng ta rất cảm kích”
Công Đồ Nương cúi đầu: “Chỉ là chút việc vặt, mong công chúa đừng bận tâm”
Ngọc Lan nói tiếp: “Thật ra, hôm nay ta có việc nhờ cô nương”
Công Đồ Nương mở to mắt chờ đợi
“Giả Kim Quốc đưa người sang cầu thân. Hoàng thượng đã ra chiếu chỉ định hôn cho Lâm Nhi”
Như một tia sét đánh bên tai làm Công Đồ Nương tê rần cả người. Cô bàng hoàng. Sao bất ngờ thế?Lâm Lâm cưới vợ ư? Phải chăng mấy ngày nay chàng thường xuyên vắng ở phủ là vì việc này? 
Giọng công chúa đanh lại: “Ta không muốn hôn sự này. Giả Kim Quốc đưa người sang chẳng có ý tốt lành gì đâu, ta xem chừng họ muốn gài người vào phủ thế tử để dò la tin tức. Cô hãy giúp ta, tiêu diệt quận chúa Giả Kim Quốc”
Hai bàn tay vô tình run rẩy nắm chặt vào nhau đến vã mồ hôi dưới ống tay áo, Công Đồ Nương gượng cười: “Công chúa lo gì chứ, thế tử luôn thông minh sáng suốt, sẽ tự biết phải làm gì, đâu cần tới tiểu nữ”
Công chúa Ngọc Lan thở dài: “Cô quận chúa này không phải bình thường”
Công Đồ Nương ngạc nhiên đưa mắt dò hỏi công chúa Ngọc Lan. 
Bà nghiến răng: “Cô ta là bạn cũ của Lâm Nhi. Ta sợ là nó sẽ khó ra tay”
Sao cơ, thanh mai trúc mã ư? Cô quên mất là chàng còn có quá khứ. Vậy mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến một hồng nhan trong quá khứ của Hoài Lâm. Người mà Hoài Lâm không nỡ xuống tay thì phải thân thiết đến mức nào. Vậy thì chuyện này Công Đồ Nương càng không thể can dự. Ai biết được mối quan hệ giữa họ thế nào. Nhưng cô có chút thắc mắc. 
Cô hỏi: “Vì sao công chúa muốn tiểu nữ ra tay?”
“Nó thích cô”
Thích ư? Công Đồ Nương cười chua chát, công chúa chưa thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí mấy ngày nay của chàng đấy thôi. “Vậy ý công chúa là muốn tiểu nữ làm thế nào?”
“Quận chúa Ngọc Trâm đã đến đây. Ta đã xin với Hoàng thượng để cô ta ở phủ của ta, chờ ngày lành tháng tốt mới cử hành hôn lễ. Cô hãy đóng vai người yêu của Lâm Nhi. Ta cũng không biết tại sao bây giờ nó trở thành Quận chúa của Giả Kim Quốc, nhưng tính tình nó ngày trước ta còn nhớ. Ngọc Trâm rất ghen tuông, sẽ bày kế hãm hại cô. Lúc ấy, chúng ta bắt lấy lỗi lầm ấy, sẽ dễ dàng từ chối hôn sự này mà Giả Kim Quốc không thể nói gì được”
Một kế hoạch rất hợp lý. Nhưng rất tiếc Công Đồ Nương không thể tham gia. Cô nói dứt khoát
“Xin công chúa thứ lỗi. Tiểu nữ không thể làm việc này. Nếu là thanh mai trúc mã, hai người sẽ tự giải quyết chuyện của họ. Tiểu nữ cũng sắp rời phủ Thế tử, e là không thể giúp gì được cho công chúa”
Khuôn mặt Ngọc Lan có chút chấn động, nhưng ngay sau đó bà bình tĩnh ngay, thở dài mỉm cười “Thôi được, cô nương đã dứt khoát như vậy, chắc cũng suy nghĩ từ lâu. Ta không ép cô nương”
Nói đoạn bà vẫy tay, a hoàn bên cạnh mang ra một cái khay, trên có một cây trâm ngọc cực kỳ tinh xảo.
“Cô nương, cô sắp lên đường mà ta e không thể tiễn cô. Ta tặng cô nương cây trâm này. Mai sau gặp chuyện gì, chỉ cần cầm cây trâm này đến, ta sẽ giúp đỡ”
Nói đoạn, bà tự tay gài cây trâm lên mái tóc Công Đồ Nương
Công Đồ Nương cảm kích tạm biệt. Công chúa đích thân tiễn cô ra cửa. Đúng lúc này, cung tỳ bẩm báo thế tử Hoài Lâm đến. Ngước nhìn ra cửa, cô thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện. Chàng vội vã bước vào, nhìn thấy Công Đồ Nương, đôi mắt chàng lướt nhanh trên cây trâm, mày kiếm nhíu lại, trên mặt lộ vẻ bất mãn “Hoàng Cô cô, không được”
Lạ thật, không được là không được cái gì? Cây trâm công chúa tặng khiến chàng khó chịu thế sao?
Lúc này, một cô gái nhẹ nhàng bước tới từ phía sau lưng Hoài Lâm. Da trắng, môi đỏ, khuôn mặt tròn trịa, thật là ưa nhìn. Cô ta nhìn lướt qua cây trâm trên đầu Công Đồ Nương rồi hành lễ với Công chúa 
Không cần nói Công Đồ Nương cũng biết đây là quận chúa của Giả Kim Quốc. Cô cũng cúi chào rồi chẳng biết vì sao không muốn nhìn khuôn mặt Hoài Lâm, bước nhanh ra ngoài
Lúc này trời đã về chiều, mây đen đầy trời, vài giọt mưa lất phất rơi. Cô tỳ nữ đi cùng Công Đồ Nương vội khoác chiếc áo cho cô. Áo cũng vô dụng thôi, cô đang rất lạnh, lạnh từ trong lòng. Công Đồ Nương bỗng cảm thấy mệt mỏi. Suốt quãng đường về phủ Thế tử, cô mơ hồ chẳng nghe thấy gì, đầu cứ suy nghĩ miên man. Ngọc Trâm là người yêu cũ của chàng. Vậy còn ta? Công Đồ Nương mỉm cười tự giễu. Đã nói gì với nhau đâu, vậy thì có là gì của nhau đâu

Công Đồ Nương ngồi một mình trong phòng, săm soi cây trâm trên tay. Cây trâm này thật quá lộng lẫy. Những viên trân châu đỏ khéo léo kết với nhau thành một nhành hoa. Nhưng cô cảm thấy cây trâm này có gì đó đặc biệt hơn cả vẻ tinh xảo bên ngoài của nó. Có vậy thì Hoài Lâm và cả Quận chúa Ngọc Trâm mới chú ý đến nó như thế chứ. Hỏi ai bây giờ nhỉ. Công Đồ Nương chợt nhớ lần ở kỹ viện, Hoài Lâm khi đó đã điểm huyệt làm cô phải đứng yên mấy canh giờ, mà chàng lý giải là vì cô không tin chàng, không chịu hỏi trực tiếp mà lại đi rình rập chàng. Công Đồ Nương mỉm cười nhớ tới dáng vẻ Hoài Lâm khi đó. Đúng thế, sao không hỏi thẳng chàng nhỉ? Hoài Lâm từng rất bực bội khi cô không tin chàng mà. Nghĩ vậy, cô quyết định tìm Hoài Lâm để hỏi cho ra lai lịch cây trâm, nhân tiện đưa cho chàng bức thư mình viết từ hôm qua.
Đường từ Trúc viên đến Ngọc viên của Hoài Lâm phải đi ngang qua một vườn hoa mẫu đơn. Đây là vườn hoa chính của phủ thế tử, quy tụ rất nhiều giống mẫu đơn quý hiếm. Công Đồ Nương cũng từng mê say ngắm nhìn những bông mẫu đơn rực rỡ, nhưng lần này, cô không có tâm trí dừng lại để ngắm, chỉ phăm phăm bước tới, lòng nghi hoặc không biết Hoài Lâm có ở phủ không
Đang mải nghĩ ngợi, chợt cô nghe tiếng gọi: “Công Đồ cô nương”
Một bóng áo tím thướt tha đi đến. Quận chúa Ngọc Trâm tươi cười: “Tôi cũng đang đi dạo quanh đây”
Công Đồ Nương cảm thấy ruột gan nhoi nhói. Cô thật tình không muốn gặp Ngọc Trâm 
Cô chỉ mở miệng khách khí: “Vâng. Vườn hoa mẫu đơn này rất đẹp”
Ngọc Trâm  cười cười: “Hai năm trước, khi còn ở Gạo Quốc, tôi rất thích mẫu đơn. Lâm ca ca khi ấy cũng trồng rất nhiều mẫu đơn cho tôi ngắm. Những ngày nắng đẹp, chúng tôi, có cả Chung ca và Tuấn Anh, cùng nhau ra vườn chơi đùa rất vui. Thật không ngờ, chàng luôn nhớ sở thích của tôi, cho người trồng vườn hoa này”
Vậy ra vườn hoa này trồng là vì Ngọc Trâm . Cô ta đang nhắc khéo cho Công Đồ Nương biết vị trí của mình trong lòng Hoài Lâm. Thì ra họ có những người bạn chung, thảo nào thân thiết như thế. Cô thật sự không muốn nghe kể chuyện quá khứ bên nhau của bọn họ
Cô cúi đầu chào, định tìm cớ cáo lui thì Ngọc Trâm lại chợt lên tiếng: “Cô nương có cây trâm đẹp thật”
Lại là cây trâm. Trước đến nay, lúc thì sống nơi hẻo lánh, lúc lại giả trai đi phiêu du giang hồ, Công Đồ Nương rất ít để ý đến đồ trang sức. Quả thật cây trâm mà công chúa tặng rất tinh xảo, nhưng có đến mức để cô ta để tâm đến thế không?
Ngọc Trâm rất tự nhiên nói: “Cây trâm của cô nương vốn là quà tiến cống của Ô Quốc. Nó được làm từ ngọc san hô vô cùng quý hiếm. Ta nghe nói Hoàng hậu đã ban tặng lại cho Thế tử Hoài Lâm
Công Đồ Nương lờ mờ hiểu ra. Công chúa Ngọc Lan thật là thâm sâu khó lường. Vậy là cây trâm này rất quý, và ai cũng biết Hoàng hậu đã tặng cho Thế tử Hoài Lâm. Đàn ông con trai, nhận cây trâm này làm gì? Rõ là chỉ có một lý do, là để tặng cho người yêu của anh ta. Và giờ đây cây trâm đó lại ở trên đầu Công Đồ Nương. Khéo thật. Chỉ bằng cây trâm này, Công chúa đã hướng sự chú ý của Ngọc Trâm  về phía Công Đồ Nương. Từ giờ, dù đã từ chối với công chúa, nhưng sợ là Công Đồ Nương đã trở thành mục tiêu tấn công của cô Quận chúa này rồi.
Thảo nào, nhìn cây trâm trên đầu cô, cả Ngọc Trâm  và Hoài Lâm đều có biểu hiện thật lạ lùng. Ngọc Trâm  thì tức giận vì nghĩ Hoài Lâm tặng nó cho Công Đồ Nương, còn Hoài Lâm, chắc chàng không muốn tặng cây trâm cho Công Đồ Nương mà muốn dành tặng nó cho Ngọc Trâm  nên mới bất bình như thế
Ngọc Trâm rút cây trâm trên đầu mình đưa cho Công Đồ Nương: “Cô xem, cái này cũng là ngọc san hô”
Nói rồi, mắt cô ta chợt ánh lên một tia ngoan độc. Công Đồ Nương nhíu mày - chỉ là một cây trâm, xem cô làm gì được ta. Cô đưa tay ra định cầm lấy cây trâm thì đột nhiên cô tỳ nữ của cô ta đi bên cạnh quỳ xuống khóc to lên: “Cô nương, tôi biết cô nương vốn ở đây từ trước, nhưng Quận chúa của tôi có làm gì sai mà cô nương lại đối xử như vậy”
Công Đồ Nương giật mình - cô ta đang nói gì vậy. Phía đối diện, khuôn mặt Ngọc Trâm  đang bình tĩnh chợt thay đổi, mắt đỏ lên rưng rưng, một giọt lệ long lanh sắp trào ra. Công Đồ Nương chợt hiểu, đưa mắt nhìn quanh. Bên bụi hoa mẫu đơn phía bên trái cô là Hoài Lâm, và đám Chung, Tuấn Anh đang đứng, nhìn chằm chằm sang chỗ cô.
Quả là rắn độc. Công Đồ Nương than thầm. Ở khoảng cách xa như thế, bàn tay cô đang đưa lên, thật giống như đang chuẩn bị tát vào má Ngọc Trâm. Đối diện cô, Ngọc Trâm  ôm mặt, run lên nức nở y như đang bị hiếp đáp. Phía bên kia, Hoài Lâm lộ vẻ lo lắng, xăm xăm bước tới. Chàng lo lắng cho cô ta sao? Không hiểu sao khi nghĩ thế, bất giác toàn thân Công Đồ Nương run lên. Cô không muốn thấy cảnh này, cũng không muốn nghe Hoài Lâm nói, cô chẳng nói lời nào, bước nhanh về phòng. 
Hoài Lâm, người mà chàng chọn là thế này sao?
Suốt một buổi chiều, Công Đồ Nương nằm vẩn vơ suy nghĩ. Lúc chưa biết Ngọc Trâm thế nào, dù không cam lòng cô cũng mong Hoài Lâm có hạnh phúc, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy lo lắng. Ngọc Trâm không hiền lành vô tư như bề ngoài. Ở cạnh người thủ đoạn thế này, tương lai không dám nói Hoài Lâm sẽ bình yên. Nghĩ một hồi, Công Đồ Nương quyết định cần phải nói rõ một lần với Hoài Lâm về chuyện lúc chiều. Rõ ràng, bỏ đi như vậy không phải là cách hay.
Khi cô thấy cây hòe to trước ngọc viên của Hoài Lâm thì cũng là lúc tiếng đàn réo rắt du dương đưa tới. Cô đứng lặng nghe mê mải. Lâu lắm rồi không nghe chàng đàn, Công Đồ Nương im lặng thả hồn thưởng thức. Một lát sau, một tiếng sáo vang lên, hòa điệu với tiếng đàn. Đàn sáo quấn quýt nhau, nghe bay bổng dìu dặt. Công Đồ Nương rón rén bước đến bên cửa sổ, nhìn vào. Một cảnh tượng lãng mạn đập vào mắt cô. Hoài Lâm anh tuấn ngồi đàn, còn Ngọc Trâm  xinh đẹp đứng bên cạnh thổi sáo, ánh mắt tình tứ không rời Hoài Lâm. Công Đồ Nương vội quay lưng, không nhìn họ nữa. Cô không thể khôg thừa nhận rằng chàng ở bên Ngọc Trâm trông rất xứng đôi, lại cùng song tấu thật ăn ý. Chắc trong lòng chàng rất mãn nguyện nhỉ?
Đang suy nghĩ, Công Đồ Nương suýt va vào cô người hầu của Ngọc Trâm  từ đâu bất chợt bước ra. Lúc chiều khi quay đi cô có nghe loàng thoáng Ngọc Trâm gọi tên cô ta là Màn Bào. 
Cô ta đứng chắn ngang đường Công Đồ Nương, nói: “Cô thấy đấy, Quận chúa của tôi mới là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp với Thế tử. Cô biết điều thì hãy mau tránh xa họ ra”
Công Đồ Nương không hơi đâu đáp trả cô ta, nhưng nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, cô quay lại đáp trả: “Hay thật, loài rắn độc hôm nay lại nghĩ mình là phượng hoàng cơ đấy”
Mắt Màn Bào lóe lên: “Cô nói cái gì?”
Công Đồ Nương cười khẩy không thèm nói, nhưng Màn Bào đã lao tới xuất chiêu. Công Đồ Nương nhanh nhẹn đáp trả, nhưng chỉ sau mấy chục chiêu cô đã nhận ra mình khôg phải đối thủ của Màn Bào. Võ nghệ cô ta rất cao. Công Đồ Nương kinh ngạc nhận ra điều ấy, cô vung tay, từ trong tay áo, thuốc mê cô cất sẵn vung vào mặt Màn Bào khiến cô ta bất ngờ lảo đảo. Công Đồ Nương lao đi, tà áo còn vướng trong tay Màn Bào rách xoạt

Hôm nay, phủ Thế tử rất rộn rịp. Quận chúa Ngọc Trâm cho gia nhân chuyển vào các chậu hoa mẫu đơn rất quý hiếm, đặt thêm vào khu vườn trồng toàn mẫu đơn của Hoài LâmCông Đồ Nương thấy rõ một điều là cô ta đang chứng tỏ mình là chủ nhân nơi này
Cô ta còn mời cả Công chúa cùng mình tới phủ Thế tử để thưởng hoa. Công chúa Ngọc Lan vui vẻ nhận lời, lại cho mời cả các môn khách trong phủ Thế tử đi cùng, dĩ nhiên có cả Công Đồ Nương. Từ chối công chúa thật không tiện, lại nghĩ chắc đông người Ngọc Trâm  không dám dở trò nên Công Đồ Nương cũng đi. 
Bên cạnh vườn hoa là một thủy đình rộng lớn. Công chúa sai bày điểm tâm để mọi người ngồi trên thủy đình thưởng thức
Bên dưới thủy đình, từng đàn cá bơi lượn. Ngọc Trâm nhí nhảnh muốn cho cá ăn. Cô sai Màn Bào đi lấy thức ăn cá rồi kéo tay Công Đồ Nương thân mật đến bên hồ. Công Đồ Nương không thể từ chối đành bước theo
Đột nhiên Công Đồ Nương thấy Ngọc Trâm khuỵu xuống, cô theo phản xạ đưa tay kéo Ngọc Trâm, nhưng bất thình lình đoạn thanh chắn trước mặt cũng gãy rời ra, làm Ngọc Trâm mất đà rơi xuống nước, kéo theo Công Đồ Nương cũng rớt xuống theo
Nước lạnh buốt tràn vào miệng làm Công Đồ Nương ho sặc sụa. Cô ra sức vùng vẫy, thấy trên thủy đình, mọi người nhốn nháo hoảng hốt. Sau một hồi cầm cự, Công Đồ Nương đuối sức, cảm giác hoảng sợ theo cô vào cơn mê

Khi Công Đồ Nương tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng. Nghe nói Ngọc Trâm  cũng được cứu, đang tỉnh dưỡng. Công Đồ Nương vừa thấy mình may mắn vì vừa thoát khỏi quỷ môn quan thì lại giật mình nhận ra tình hình bi đát của mình. Tất cả gia nhân đều trông thấy Công Đồ Nương xô Ngọc Trâm xuống hồ, nhưng vì Ngọc Trâm  kịp thời nắm áo kéo theo nên Công Đồ Nương rơi xuống theo. Phải rồi, cùng một tư thế đó, chỉ cần thay đổi cách nói là kéo lại đã thành xô ra. Người ta lại tìm thấy đoạn thanh chắn đó bị cưa gãy từ trước, một mảnh áo bị dắt trên thành. Một cuộc tra xét diễn ra để tìm xem kẻ nào đụng tay đụng chân vào thanh chắn, kết quả là tìm thấy chiếc áo Công Đồ Nương có mảnh vải bị rách ấy. Chứng cứ xác thực, Công Đồ Nương biết Ngọc Trâm  thích khu vườn này nên lập mưu cưa gãy thanh chắn, lại dụng võ xô Ngọc Trâm  xuống hồ. Quận chúa của Giả Kim Quốc, thân phận cao quý mà bị hại ở Đại Gạo Quốc thì sẽ là chuyện lớn. 
Hoài Lâm nghiêm mặt ra lệnh phong tỏa tin tức, tống giam Công Đồ Nương vào phòng tối, chờ tìm ra thêm chứng cứ. 
Cô bàng hoàng nhìn thẳng vào mặt chàng, hỏi: “Chàng nghĩ ta làm thật sao?”
Đáp lại cô là khuôn mặt lạnh lùng của Hoài Lâm. Chàng nói: “Ta thật thất vọng về nàng”
Công Đồ Nương chẳng còn lời nào để nói, cô bất giác đưa tay lên vuốt ngực. Nơi này của cô rất đau, rất đau. Cô và chàng ở bên nhau cũng khá lâu, cô cũng chưa từng suy nghĩ kỹ về tình cảm của chính mình, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, cô mới thấy mình quan tâm đến Hoài Lâm biết chừng nào. 
Cô dằn mạnh tay ra khỏi mấy hộ vệ: “Để ta tự đi”

Căn phòng tối này nằm ở phía tây phủ Thế tử. Ngày trước Công Đồ Nương từng nghe nói các vương phủ đều có những căn phòng như thế để giam giữ những gia nhân phạm lỗi. Giờ đây ngồi trong căn phòng này Công Đồ Nương mới thấy nó thật đáng sợ. Căn phòng tối om, chỉ có một ô cửa trên cao, mùi ẩm mốc xông lên nồng nặc. Công Đồ Nương tự giễu. Cô cho là mình thông minh, cuối cùng lại dễ dàng bị người ta cho vào bẫy. Nhưng ngẫm lại thì không hẳn thế, kế hoạch kia đầy sơ hở, chỉ là, Hoài Lâm lại tin. Chàng tin là cô mưu hại Ngọc Trâm. 
Công Đồ Nương buồn bã ngồi co ro, mặt úp vào đầu gối để tránh cái lạnh và mùi ẩm mốc. Cũng may không ai làm phiền cô, cơm nước mang đến rất đầy đủ và lại còn có thêm áo và chăn bông khá sạch sẽ cho cô ...

Hết chương XIV

Tác giả: Cloud_cherry
Minh họa: Cute Fox (The 21st Scentury Fox Hoài Lâm)

No comments:

Post a Comment