Cô bé ngày xưa

Thursday, April 23, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (12)

Chương XII: Tam nương tinh tế


Tại một tiểu viện phía nam kinh thành, có ba cô nương trẻ tuổi cũng đang dán mắt vào Danh sĩ giang hồ chí. Thoạt nhìn qua sẽ tưởng như các tiểu thư bình thường hâm mộ các anh hùng, nhưng có ai ngờ đó là nhóm Tam Nương tinh tế nổi danh. 
Thu Nương nhấp một ngụm rượu, nói: “Ta cảm thấy thật bẽ mặt. Nghĩ mà xem, thân là Nhất đại hái hoa tặc tiếng tăm lẫy lừng, thế là ngay cả mỹ nam đệ nhất cũng chưa hái bao giờ…..thế này thì bảo người ta làm sao chịu nổi đây!"
Du Nương lên tiếng: “Cứ từ từ, phải nghe ngóng tin tức đã. Nhỡ đâu lại vớ phải một lão già bảy tám mươi tuổi, đến lúc ấy không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?! Không thể tin tưởng tuyệt đối cái tờ Danh sĩ giang hồ chí chuyên ăn tiền thổi phồng sự việc lên được”
Còn bên này, các anh hùng võ lâm đều bận rộn hẳn. Nhóm Tam nương tinh tế này, những anh hào muốn giết họ để diệt khẩu cũng cực kỳ nhiều. Vết mực mãi ko phai trên lưng họ đã thành ám ảnh khiến họ không thể để ai biết mình từng là nạn nhân của Tam Nương tinh tế
Trên lầu Đào Hoa Túy, Bổ đầu Lâm Sênh đang quan sát tình hình. Hắn không biết Tam Nương tinh tế sẽ ra tay khi nào mà chỉ tùy tình hình sắp xếp một số nơi để mời Hoài Lâm đến, nơi nào cũng đặt bẫy, bố trí nhân lực kỹ càng. 
Nói tới Lâm Sênh, cũng là một câu chuyện dài. Hắn vốn là một đại cao thủ võ lâm, không biết tại sao một ngày đẹp trời lại từ bỏ giang hồ, đi làm việc cho triều đình. Mà thật lạ, danh tiếng tài năng như hắn, biết bao cơ hội làm việc ở những vị trí khác, có bổng lộc có tiền đồ, nhưng nhất quyết chỉ làm bổ đầu. Hắn vui thích công việc trừ diệt bọn lưu manh đường phố, không ham chiến công nơi biên ải, khiến nhiều vị đại nhân đều tặc lưỡi tiếc cho Lâm Sênh. 
Với thân thế và võ công như thế, không có gì ngạc nhiên khi Lâm Sênh lần này vì mục đích tiêu diệt Tam Nương tinh tế lại có thể huy động một lực lượng rất lớn, từ các bổ đầu dưới quyền hắn đến cả hai phái hắc bạch giang hồ đều muốn tham gia bắt Tam Nương tinh tế
Thực tế cũng có nhiều lý do: có người vì ân oán cá nhân với Tam Nương tinh tế, lại có người muốn lập công danh nên háo hức tham gia. Gì chứ, Tam Nương tinh tế từng đánh bại bao nhiêu là cao thủ giang hồ, bây giờ dù là bổ đầu của triều đình hay là nhân sĩ giang hồ, bất cứ ai chế ngự được họ, thì lập tức danh chấn giang hồ, hoặc sẽ được để ý, cơ hội thăng quan tiến chức trong tay. Bởi thế, bá tánh cũng rất hiếu kỳ theo dõi sát sao vụ này. Tờ Danh sĩ giang hồ chí còn dành riêng một mục để đăng tin thế tử Hoài Lâm sẽ đi đâu, làm gì để mọi người cùng hóng xem Tam Nương tinh tế ra tay thế nào. Các cô nương còn truyền miệng nhau một câu chuyện vui rằng, trong đám người đang rình vây bắt Tam Nương tinh tế, ai dung mạo tuấn tú thì có khả năng là người từng bị Tam Nương tinh tế “hái”, nay nhân cơ hội trả thù, còn ai dung mạo bình thường thì tuyệt đối là người muốn bắt Tam Nương tinh tế để lập công, vì “hoa” mà ba cô nương đó hái toàn là hàng cực phẩm, không ai là không tuấn tú khôi ngô

Lâm Sênh cười cười: “Tốt. Bây giờ hắn như con mồi đang bị rình, đương nhiên phải thành khẩn báo cho chúng ta biết lộ trình để khỏi bị Tam Nương tinh tế bắt rồi”

Thuộc hạ lại ấp úng: “Đại nhân, nhưng theo cách chúng ta giăng bẫy Tam Nương tinh tế thì chắc chắn thế tử Hoài Lâm sẽ bị nhốt cùng với ả, e là….”

Lâm Sênh chỉ hừ lạnh: “Lúc cần thì phải hi sinh thôi.”
Trong phủ Thế tử cũng nhộn nhịp không kém. Mọi người không rời mắt khỏi Hoài Lâm, canh kỹ như bảo vật quốc gia. Đến cả đi tắm đi ngủ cũng cả chục người bám theo. Hoài Lâm dù gượng gạo vẫn ráng chịu đựng, cho đến khi Thảo Ly mang về một chiếc áo gọi là áo “trinh tiết”, được đặt làm riêng cho Hoài Lâm, làm bằng sợi kim loại, thiết kế bó sát vào người và có khóa ở những chỗ quan trọng thì chàng thật sự muốn khóc thét.
Chán nản, Hoài Lâm dạo bước ra phố cho khuây khỏa. Nhưng chàng đã lầm. Nếu trong phủ có khoảng mấy chục đôi mắt dõi theo nhất cử nhất động của chàng thì ngoài đường, con số ấy lại gấp cả 10 lần. Mỗi bước chân chàng đi, sát khí xung quanh nổi lên ầm ầm. Dù Hoài Lâm đã ra lệnh các cao thủ của Hồng Y Hội, Hàng Không Động và ngay cả Văn Tiếng lẫn các hộ vệ trong phủ không được đi theo, nhưng không khó để nhận ra những ánh nhìn sắc bén từ những lão ông ăn mặc bình thường đang thong thả đi trên đường, hay của những người đội chiếc nón rộng vành làm bộ như đang lựa hàng hóa. Hoài Lâm dù gì cũng là mỹ nam nổi tiếng kinh thành. Thường ngày khi chàng đi dạo trên phố cũng không ít các tiểu thư bạo dạn giả vờ đánh rơi khăn hay ném hoa vào chàng. Nhưng hiện giờ, như cảm nhận sát khí vây quanh Hoài Lâm, không cô nào dám làm phiền chàng. Đến khúc rẽ ở cuối phố, một cô nàng bạo dạn từ trên lầu cao của Khuyết Nguyệt Lâu ném chiếc khăn lụa xuống Hoài Lâm. Lập tức 3, 4 rồi 5 bóng đen bay xẹt ra. Đến khi chiếc khăn rơi xuống tay Hoài Lâm thì nó đã thành trăm mảnh vụn. Cô nương trên lầu cao hoảng sợ hét lớn.
Dưới lầu, nhìn những mảnh khăn rơi lả tả trong gió, Hoài Lâm lẩm bẩm: “Không ổn”
Khoa Khoa cướp lời: “Đúng là không ổn. Mặc áo trinh tiết vào sẽ ổn”
Chung quản sự không thua: “Đeo còi vào nữa, sẽ ổn hơn”
Tuấn Anh đế thêm: “Về phủ là ổn nhất, không nên đi lung tung”
Hoài Lâm thở dài chán ngán: “Các anh có biết Vệ Vương Giới không?”
Chung quản sự ngập ngừng: “Hình như là …anh chàng chết vì bị nhìn quá nhiều?”
Hoài Lâm gật đầu: “Có khi ta sắp thành Vệ Vương Giới thứ hai đấy. Cứ thế này ta mệt mỏi lắm rồi”
Câu nói ấy lọt vào tai rất rất nhiều người. Thế là đồng thời nhiều luồng suy nghĩ khác nhau xuất hiện.
Phe bảo vệ “hoa” sụt sùi “Tội nghiệp thế tử”, lại có kẻ tỉnh táo hơn “A, chắc thế tử lập mưu giả bộ bệnh, thế là thoát”
Phe hái hoa: “Coi chừng hắn bệnh thì toi, mất hứng””A, hắn sắp ko chịu nổi rồi, sẽ manh động và mau chóng tự dẫn xác tới cho chúng ta thôi”
Phe lấy “hoa” làm mồi nhử - Lâm Sênh nghĩ “Phải lưu tâm thêm những nơi mà thế tử trước kia hay lui tới mới được, có khi hắn trốn tới đó”
Buổi tối, tại sân sau của Phủ thế tử, Hoài Lâm chuẩn bị…trèo tường ra ngoài với tư thế bất khuất của “người ra đi đầu không ngoảnh lại”
Chỉ có hai người lặng lẽ đưa tiễn chàng. Hoài Lâm nói: “Ta đi nhé. Khó khăn lắm mới qua mắt mọi người để ra được đây. Không nên lãng phí thời gian”
Văn Tiếng bịn rịn nắm lấy tay chàng: “Có gì thiếu chủ cứ la lớn nhé. Tôi nấp trên nóc nhà sẽ hỗ trợ ngay”
Thư Hương nói với theo: “Lỡ không gìn vàng giữ ngọc được thì cũng không sao, đừng manh động nhé. Cậu vẫn là thế tử Hoài Lâm mà tôi yêu quý”
Nghe thế, Hoài Lâm loạng choạng suýt phun ra một búng máu

Tại một quán ăn nhỏ đơn sơ ở ngoại ô kinh thành, Hoài Lâm đang ngồi nhàn nhã cầm ly trà. 
Ông lão chủ quán vui vẻ nói: “Úi chà, lâu quá cậu mới đến đây. Chờ tôi một chút nhé”
Hoài Lâm mỉm cười, không để ý đến cách xưng hô gần gũi không hề giữ lễ của lão. Chàng đưa ánh mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Cái quán này từ lâu luôn mang lại cảm giác bình yên cho cậu, từ cái bếp lò cũ kỹ, đến túm hành treo lủng lẳng kia đều gợi nhớ phong vị quê nhà. Ngày trước, chàng là khách thường xuyên của quán, đến nỗi ông chủ quán coi chàng như người thân, chẳng để ý đến thân phận hiện tại của chàng. 
Nhưng hôm nay…trong lòng Hoài Lâm chợt áy náy, vì chàng biết, có lẽ chút nữa, nơi này sẽ xảy ra một trận chiến long trời lở đất, sẽ làm phiền ông chủ quán đây. Vì mắt thấy một bên là đám bổ đầu, hắc bạch giang hồ, một bên là người của mình canh chừng cẩn mật, Tam Nương tinh tế sẽ không có cơ hội ra tay, nên Hoài Lâm chỉ còn cách tự tạo cơ hội cho các nàng ấy. Giữa đám đông, chàng cố ý nói cho mọi người biết mình đang mệt mỏi chán nản vì tình cảnh này, lại cho người tung tin thế tử Hoài Lâm buồn bực muốn trốn khỏi phủ. Lần này cố tình giả vờ lén lút xuất phủ, Hoài Lâm tin rằng mình sẽ thành công dẫn dụ Tam Nương tinh tế đến đây. Văn Tiếng sẽ bí mật hỗ trợ chàng. Về phần Lâm Sênh có đoán được hay không, chàng cũng không rõ. Nhưng qua mấy ngày vừa rồi, chàng cũng chẳng mấy hy vọng vào vị bổ đầu này.
Trong thâm tâm chàng chỉ mong Tam Nương tinh tế ra tay sớm sớm, để chàng thoát khỏi tình cảnh như cá nằm trên thớt thế này. Chàng đi đâu, làm gì cũng có người nhăm nhăm rình xem, khổ sở trăm bề. Bên Lâm Sênh quyết bắt, bên Tam Nương tinh tế cũng quyết “hái hoa” dù biết đợt này có nhiều cạm bẫy, vì cho là hái hoa tặc cũng phải giữ gìn tiếng tăm. Nếu lần này Tam Nương tinh tế không đi, tất nhiên là sẽ chẳng sao cả, nhưng sẽ mất hết danh dự với người trong giang hồ. 
Hậu quả Hoài Lâm lãnh đủ.
Hoài Lâm cũng thắc mắc không biết Tam Nương tinh tế dung mạo thế nào. Chàng thấy rằng, trừ sở thích biến thái kia, ba cô nương ấy quả là tài năng. Nổi danh nhất là Thu Nương, võ công cái thế chưa từng bại trận dưới tay vị anh hùng nào. Cũng vì trong Tam Nương tinh tế võ công của cô ta cao nhất, nên thường là người đảm nhiệm việc bắt cóc các mỹ nam về. Hai người còn lại một người có tài vẽ tranh, một người làm thơ viết chữ. Tam Nương tinh tế có lần tuyên bố rằng tác phẩm của họ chỉ xứng đáng đặt trên tấm thân của mỹ nam. Hoài Lâm tặc lưỡi, thật tự tin, mà cũng thật…biến thái
Quán ăn mà chàng ngồi thực chất không nổi tiếng. Giới nhà giàu khá giả trong kinh thành chẳng bao giờ đặt chân đến. Nhưng các món ăn mà quán nấu rất ngon, cảnh trí lại êm đềm, yên tĩnh. Quán nằm cạnh một bờ sông, ban đêm gió mát từng cơn thổi nhè nhẹ, mặt sông lấp lánh ánh trăng phản chiếu. Vị trí quán lại kín đáo, giáp với vài căn nhà, mặt sau là một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. 
“Lâm Sênh bộ khoái không biết có cảm kích vì mình đã chọn một nơi có vị trí phù hợp để bố trí nhân lực thế này hay không” Hoài Lâm thầm nghĩ. 
Chàng với tay lấy ấm trà trên bàn rót một ly. Ly trà vừa đưa lên môi thì một cơn gió mang hương hoa mai thoảng qua. Ánh sáng màu hồng từ chiếc đèn lồng treo mái hiên hắt lên làm tăng thêm vẻ kiều diễm của người con gái vận áo đen đứng trước mặt Hoài Lâm. Cô gái nhìn Hoài Lâm chăm chú. Quả là cực phẩm mỹ nam, nhưng nhìn gần có đôi chút không giống với cô tưởng tượng. Khuôn mặt này mang vẻ đẹp quá trong lành thuần khiết. Đời hái hoa tặc của cô chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi, mà bây giờ cô có chút ý muốn chùn tay. Cậu bé trước mặt, khuôn mặt trái xoan thanh tú còn óng ánh lông tơ, đôi mắt phượng trong sáng với hàng lông mi dày đen ánh, đôi môi…ực…đôi môi hắn căng mọng, lại hình như vừa nhấp tí nước, nước dính trên bờ môi hắn ươn ướt, thật sự làm người ta khó thở mà. Bất giác Thu Nương nghi ngờ, liệu có gì sai không nhỉ, một anh hùng võ công cái thế, danh tiếng lẫy lừng cả trong giang hồ lẫn triều đình mà mang bộ dạng non tơ thế sao, hay là Tam Nương tinh tế điều tra chưa kỹ, hay chúng tráo người?
Thôi kệ, cứ đẹp thì phải bắt đã, rồi có hái hay không từ từ tính tiếp. Nghĩ vậy, Thu Nương lập tức dùng khinh công phóng ra sau Hoài Lâm, nhanh tay điểm đại huyệt trên người chàng. Đúng lúc ấy, Lâm Sênh và thuộc hạ tông cửa xông vào, chỉ thấy Hoài Lâm đang đứng bất động, còn Thu Nương đang đứng cạnh chàng, tay sẵn sàng rút binh khí ra chiến đấu
Lâm Sênh nhếch môi cười. Thật ra, hắn đã chuẩn bị đầy đủ thuốc mê độc dược ám khí các loại, nhưng đối phó với một nữ nhi mà dùng mấy thứ ấy e hơi mất mặt, thêm nữa, ai cũng muốn bắt ả bằng võ công, giữa thanh thiên bạch nhật cho thêm phần oanh liệt, nên thuốc mê ám khí thôi để lại sau, khi đánh không lại ả thì dùng cũng không muộn, ả sẽ khinh xuất nghĩ rằng đã thắng, sẽ dễ rơi vào bẫy thuốc mê hơn.
Lâm Sênh tiến lên xuất chiêu đầy sát khí vào Thu Nương. Cô mỉm cười ung dung đáp trả. Hai người quần thảo hơn năm mươi hiệp bất phân thắng bại. Thấy tình hình kéo dài thêm sẽ càng bất lợi, Lâm Sênh lui lại, phất tay ra hiệu, hàng loạt mũi tên vùn vụt phóng tới. Thu Nương ngay lập tức kéo Hoài Lâm nằm xuống, một tay cô cầm kiếm gạt tên bay tới, chân thì kéo một cái bàn đến làm lá chắn cho hai người. Nhờ thế Hoài Lâm và Thu Nương an toàn phía sau mặt bàn. Tên lao tới cắm phập phập làm mặt bàn tung chuyển. Thu Nương lại tiếp tục tận dụng những cái bàn ngả nghiêng làm lá chắn bốn bề, chỉ cần hai người cứ nằm xuống thế này thì sẽ không mũi tên nào bắn trúng. Được một lúc, lại có tiếng chỉ huy ngưng bắn, lui lại, có lẽ để triển khai phương thức mới. Hoài Lâm toát mồ hôi, chả lẽ họ rút hết để phun khí độc hay thuốc mê chăng. Lúc này Thu Nương bất thần tung dải lụa trong tay áo, nhằm Lâm Sênh tấn công. Một cao thủ giang hồ bên cạnh Lâm Sênh la lên, đẩy hắn qua bên cạnh. Lâm Sênh bất ngờ lảo đảo, bị dải lụa quấn chặt, kéo về phía Thu Nương. Lúc đầu hắn bất ngờ vì không nghĩ Thu Nương lại dám ra tay bắt mình bằng cách này, nhưng hắn nhanh chóng bình bĩnh tiếp chiêu. Vì sợ bắn tên trúng Lâm Sênh nên đám bổ đầu lùi ra hết, cũng không dám thổi khí độc, đứng ngẩn ra. Có vài cao thủ giang hồ nhào lên phụ với Lâm Sênh bủa vây Thu Nương nhưng nhanh chóng bại trận, ngã ra sàn nhà
Sau chiêu thứ một trăm hai mươi, kiếm của Thu Nương dí lên cổ Lâm Sênh. Cô mỉm cười đắc thắng. Đồng đạo võ lâm kinh hoàng. “Tổng chỉ huy” của trận chiến đã thất thủ, không ai còn dám bước tới
Đang tình thế căng thẳng thì ai nấy thấy một bóng áo trắng đứng dậy. Thu Nương chỉ thấy một ngón tay đặt trên tử huyệt của mình. Cô lạnh sống lưng. Trong thời gian ngắn mà hắn đã tự giải huyệt được rồi sao, mà chưa chắc, có khi còn trước khi cô thắng Lâm Sênh, hoặc khi nãy hắn giả vờ bị điểm huyệt nữa cũng nên. Thu Nương trấn tĩnh, cô ấn sâu thanh kiếm vào cổ Lâm Sênh, uy hiếp. 
Hoài Lâm nói: “Đừng dọa ta. Hắn dám dùng ta làm mồi nhử, thì ta cũng dám hy sinh hắn để bắt được cô”. 
Thu Nương mỉm cười nới lỏng tay: “Sinh nghề tử nghiệp, ta không có gì nuối tiếc”. 
Đồng đạo võ lâm và các bổ đầu mắt sáng rỡ, chuẩn bị ào lên. 
Hoài Lâm phất tay ra hiệu: “Các vị, cho ta nói một lời. Dù gì ta cũng bị các bị đưa lên đĩa, ít nhiều cũng là mấu chốt quan trọng để bắt cô ta, hãy để ta đấu với cô ta một trận. Nếu ta thắng, xem như cô ta thuộc về ta. Nếu thua, tùy các vị xử trí”
Lâm Sênh lớn tiếng:”Ả là một đại ma đầu, không cần giữ lễ. Chúng ta cũng chỉ trừ hại cho dân, cũng là hành hiệp trượng nghĩa!” 
Nhưng Hoài Lâm không phục: “Đánh không lại liền đánh hội đồng, cách trừ hại cho dân này thật là làm mất mặt hai chữ ‘hiệp nghĩa’!”
Lâm Sênh nghe thế, đỏ mặt nói: “Thôi được. Nhưng ngài hãy bảo trọng. Chúng tôi đợi thu thập cô ta sau cũng không muộn”
Hoài Lâm cười cười, rút ra thanh kiếm dẻo vẫn treo quanh hông, bắt đầu xuất chiêu. 
Đồng đạo võ lâm và các bổ đầu hôm ấy bất ngờ được chiêm ngưỡng một trận đấu tuyệt đỉnh. Những đường kiếm của Thu Nương xuất ra tuyệt đẹp, tinh tế và nhịp nhàng chính xác như vẽ. Hoài Lâm cũng không hề thua kém. Dường như lâu lắm không có đối thủ xứng tầm, nay chàng được dịp thoải mái thi triển kiếm thuật vô song của mình. Sau Lạc anh thần kiếm đẹp như nước chảy mây trôi khiến ai nấy há hốc mồm khâm phục là Lục mạch thần kiếm khiến thiên hạ xuýt xoa. Nhưng điều khiến ai nấy kinh hồn tán đởm vẫn còn ở phía trước. Khi Hoài Lâm bắt đầu xuất chiêu Độc cô cửu kiếm đầu tiên thì dường như thắng bại đã rõ. Thanh kiếm kề lên cổ Thu Nương. Cô tâm phục khẩu phục đi theo Hoài Lâm về phủ.
Ai nấy dạt ra tránh đường cho họ. Mà thật ra không để họ đi cũng ko được. Sau những gì Thu Nương và Hoài Lâm thể hiện, ai cũng thấy rằng ở đây, không ai có khả năng giữ họ lại.
Bất ngờ, Hoài Lâm vung tay bắn một viên sỏi nhỏ về phía một cao thủ võ lâm áo xanh. Nội lực trong viên sỏi mạnh đến mức anh ta khuỵu xuống. 
Chàng bước đến gần, nhếnh môi nói từng chữ: “Ngươi phải chăng là một trong Tam Nương tinh tế?”
Ai nấy chưa kịp ngạc nhiên, Hoài Lâm đã kéo bàn tay anh ta lên, chỉ vào đóa hoa mười giờ màu đỏ vẽ trên cổ tay mảnh dẻ. Mọi người ồ lên, vì thấy đóa hoa ấy y hệt đóa vẽ trên cổ tay Thu Nương. 
Chàng nói: “Lâm Sênh bộ khoái rõ ràng có thể dùng kiếm đối phó với dải lụa của Thu Nương. Nhưng chính là ngươi, giả vờ xô anh ta nhưng thực chất là làm cho anh ta rơi đúng vào vị trí thuận lợi để Thu Nương bắt lấy, lại cũng làm cho Lâm Sênh loạng choạng mất thế, không kịp đối phó. Ta nói đúng không?”
Bốn phía xôn xao. Hoài Lâm lại bất ngờ dùng sỏi bắn vào một người mặc áo trắng đứng lẫn trong đám đông bên trái chàng. Chàng cất giọng: “Ai cũng ngóng xem Tam Nương tinh tế, ngươi vội gì mà bỏ đi thế?”, nói đoạn, nhanh nhẹn bắt lấy tay người kia. Dưới ánh mặt trời, một bông hoa mười giờ hiện ra rực rỡ. 
Hoài Lâm đứng dậy, phủi tay, nói “Thế là đủ bộ. Văn Tiếng, phụ ta đóng gói mang về phủ”
Chỉ một trận này, Hoài Lâm đã hóa giải nguy cơ của mình. Chàng không những không mất hết thanh danh như người ta mong muốn, mà ngược lại tiếng tăm càng lừng lẫy hơn khi trước mắt bao người, đã đánh bại Tam Nương tinh tế

Tại phủ đệ riêng của thế tử Hoài Lâm. Trong đại sảnh, Hoài Lâm đang ngồi chống tay nghiền ngẫm Tam Nương tinh tế. Ba cô gái cũng yên lặng quan sát chàng
Thu Nương thì thào hỏi nhỏ: “Này, ta hỏi thật, khi nãy hai người thấy thế nào?”
Tặc Nương nói: “Còn hỏi nữa. Quá phấn khích”
Du Nương tiếp: “Trước giờ chúng ta toàn đánh bại và bắt mỹ nam về, bây giờ lần đầu được mỹ nam bắt. Ôi cảm giác thật là khác lạ. Mà mỹ nam này thì thật là…cực phẩm, vừa đẹp vừa giỏi, thật đúng khẩu vị của ta”
Hoài Lâm trên kia bỗng nhiên đằng hắng, làm ba cô gái giật mình. 
Chàng tùy tiện hỏi một câu: “Các cô...à…hành nghề này lâu chưa?”
Mấy người hầu cận nghe muốn xỉu. Văn Tiếng cũng ho khan, nghĩ “Thiếu chủ à thiếu chủ, sao cậu hỏi một câu trớt quớt vậy, chẳng ra dáng một người vừa oai hùng ra tay tróc nã tội phạm gì cả”
Chỉ có Tam Nương tinh tế là tỉnh bơ trả lời: “Lâu rồi. Chúng tôi cũng chẳng nhớ là từ khi nào nữa”
Hoài Lâm lại hỏi tiếp: “Chắc vất vả lắm nhỉ?”
Thân tình y như bạn bè hỏi thăm nhau. Đến mức này thì đến Văn Tiếng vốn lạnh lùng mặt sắt cũng run run co giật. Suy nghĩ của Thế tử thật luôn khác người mà
Tặc Nương vui vẻ trả lời: “Cũng vất vả lắm. Nhưng chị em chúng tôi vốn yêu cái đẹp nên thích nghề này lắm”
Một khắc im lặng lại trôi qua. Hoài Lâm chậm rãi bước xuống gần Tam Nương tinh tế đang đứng. Ba cô nương ban đầu không biết chàng định làm gì nên cũng dè chừng. Nhưng khi nhìn ánh mắt nheo nheo kiêu bạc, dáng vẻ tà mị biếng nhác của chàng thì Tam Nương tinh tế cảm thấy bừng bừng nhiệt huyết yêu nghề. Chậc chậc, Du Nương và Tặc Nương không hẹn mà cùng đưa tay lau nước bọt. Đúng lúc này Hoài Lâm bỗng nhoẻn miệng cười. Cả ba cô chợt ngơ ngẩn, tay chân vô lực không nhấc nổi. Tặc Nương rợn sống lưng nghĩ đến 4 chữ: NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH. Chiêu này mà hắn cũng luyện được, thật đúng là quái nhân mà. Ba cô nương cố gắng lắm mới đứng vững nổi. 
Hoài Lâm nhếch đôi môi tuyệt đẹp, cười nham hiểm ngâm nga một câu hát: “Tiếc quá. Giờ thì cũng yêu mà yêu… yếu xìu”
Du Nương đỏ mặt nói: “Biến thái!”
Lời vừa thốt ra, cô không kịp đưa tay bịt miệng mình lại, ngơ ngác nhìn sang Thu Nương và Tặc Nương. Tam Nương tinh tế mà mở miệng mắng người khác là biến thái thì quả không phải chuyện thường. 
Tặc Nương đưa mắt ra hiệu. Cả ba liền quỳ xuống hô “Bái kiến chưởng môn Biến Thái tinh tế”
Hoài Lâm giật mình trợn mắt nhìn ba cô gái, hỏi: “Có môn phái Biến Thái tinh tế nữa sao?”. 
Tặc Nương ranh mãnh giải thích: “Vâng. Môn phái đó do…chúng ta lập nên nhưng chưa có chưởng môn. Giờ đã tìm thấy người xứng đáng giữ ngôi Chưởng môn. Xin người đừng từ chối”
Hoài Lâm dở khóc dở cười với cái từ “xứng đáng” mà Tam Nương tinh tế tặng mình, nhưng chàng cũng bắt một cái thang cho các cô leo xuống: “Thế này đi. Các cô cứ ở lại đây. Khi nào các cô đánh bại ta, vẽ được lên lưng ta, thì có thể quay về nghề cũ. Thế nào?”
Thế là từ đó, phủ thế tử có thêm ba cô nương. Về phía Hoài Lâm, chàng rất trân trọng tài năng của ba cô gái. Thu Nương võ công cái thế, Du Nương, Tặc Nương thi họa tuyệt luân. Nhưng chàng biết, muốn thu phục họ không phải dễ, cứ để họ ở lại phủ rồi từ từ tìm cách
Về phía Tam Nương tinh tế, cả 3 cô có tính tình tự do phóng khoáng xưa nay. Các cô có phần nể phục võ công và tính cách của Hoài Lâm, nhưng trên hết ở lại phủ vì muốn bày trò trêu chọc mỹ nam. Du Nương hơi băn khoăn: “Nhưng dù gì chúng ta bái hắn làm Chưởng môn Biến Thái tinh tế rồi, lại dở trò trêu chọc hắn ta e không ổn”
Tặc Nương nói “Có gì không ổn? Chúng ta là hái hoa tặc đấy, có quyền khi sư diệt tổ nhá”. 
Cả ba gật gù đồng ý.

Từ khi Tam Nương tinh tế vào ở thì trong phủ không thiếu những trận gà bay chó sủa. Có lần, Tam Nương tinh tế rất muốn thấy bộ dạng lúc ngủ của Hoài Lâm, bèn rắp tâm rình rập trên mái nhà mấy ngày, nhưng lại mau chóng bỏ cuộc vì hộ vệ canh gác phòng ngủ Hoài lâm quá kỹ. Cho đến một hôm, Hoài Lâm bảo hộ vệ đi ngủ hết. Ba cô gái khấp khởi mừng thầm. Nào ngờ chờ mãi chờ mãi tới tận canh ba Hoài Lâm vẫn ung dung ngồi chơi đá dế, chơi đánh trận giả. Ba cô gái chờ mãi, thiếp đi trên mái nhà tự lúc nào. Hôm sau tỉnh giấc thì trời đã sáng bừng, trên người được khoác tấm áo choàng dày, bên cạnh vẫn còn lọ hương chống muỗi, nhác trông đã biết là ai đó lấy từ phòng thế tử mang ra. Có lần, ba cô gái khó khăn lắm mới lấy trộm được bộ đồ lót của Hoài Lâm. Tối đó, Du Nương và Tặc Nương lại hứng thú trổ tài thi họa trên áo lót của Hoài Lâm, tưởng tượng đó là cái lưng chàng. Rủi thay, sáng hôm sau, cả phủ náo loạn vì Chung quản sự la làng mất đồ lót. Tam Nương tinh tế mặt tái mét, run rẩy phát hiện ánh mắt dò xét cùng nụ cười đầy ẩn ý của Hoài Lâm nhìn mình. “Chẳng lẽ chúng ta ko thể nào qua mặt nổi hắn hay sao” - ba cô gái nhìn nhau hoang mang
Nhưng Tam Nương tinh tế cũng phát hiện mình ngày càng thích Hoài Lâm, đến mức không còn nghĩ tới chuyện rời phủ nữa. Chàng đứng, chàng ngồi, chàng ăn, chàng làm bất cứ chuyện gì cũng thu hút Tam Nương Tinh tế. Các cô nhất trí là Hoài Lâm là “bông hoa” thú vị nhất mà mình từng gặp. Có khi Tặc Nương lầu bầu : “Đương nhiên là thú vị rồi. Có mỗi hoa này là chúng ta chưa hái được chứ mấy”. 
Thật ra nói là nói vậy nhưng Tặc Nương cũng vô cùng đồng ý với Thu nương và Du nương: sức hấp dẫn của Hoài Lâm toát ra không những từ bề ngoài mà còn từ tài năng và tính cách đa dạng của chàng. Chàng như kho tàng bí ẩn chưa bao giờ hết gây ngạc nhiên. Ngoài tài năng võ thuật, cầm kỳ, quân sự, tính cách Hoài Lâm vô cùng thú vị, lúc hiền hòa dịu dàng, lúc lạnh lùng quyết đoán, lúc lại tưng tửng hài hước, lúc tinh nghịch ranh mãnh, lúc lại ngây thơ ngoan ngoãn, làm cho người ta mãi không hết ngạc nhiên. 
Nhưng Tam nương tinh tế vẫn là tam nương tinh tế, không bày trò chọc phá được Hoài Lâm, các cô nương tu chí say mê luyện võ. Lý do rất rõ ràng là …Tam Nương tinh tế luôn quan niệm đàn ông…quyến rũ nhất là khi luyện võ, mồ hôi đầm đìa dính sát cả áo làm các thớ cơ săn chắc ẩn hiện, lúc ấy thế tử Hoài Lâm mới đúng chuẩn đàn ông mà Tam Nương tinh tế ngày trước muốn “hái”. Hoài Lâm làm sao không thấy những ánh mắt gian tà ấy nhìn chàng say mê mỗi khi chàng xong một bài quyền. Thậm chí chàng còn nhận ra hình như đám a hoàn gia nhân nhà mình dạo gần đây cũng bắt đầu có ánh mắt ấy. Thế là chàng lập tức đổi biện pháp huấn luyện. Hôm sau bắt ghế nhàn nhã uống trà, thả một đàn chó dữ ra luyện “đả cẩu bổng pháp”. Thu Nương vừa chạy trối chết tránh mấy con chó vừa kêu lên: “Chưởng môn, không có bổng làm sao ta luyện “đả cẩu bổng pháp”
Hoài Lâm tỉnh bơ phe phẩy quạt: “Đả cẩu bổng pháp ta luyện xong rồi. Bây giờ ta muốn sáng tạo ra “Đả cầu chưởng pháp”. Gắng lên đi”
Còn Du Nương, vì võ công yếu hơn, không thể cùng chưởng môn “sáng tạo” chiêu thức mới nên được Hoài Lâm sắp xếp luyện “Xà hành ly phiên”. Để ngộ ra chân lý của bí kíp này, dĩ nhiên cô phải lăn lộn dưới đất như loài rắn. Hoài Lâm rất nhiệt tình trói chặt chân tay để cô di chuyển suốt ngày theo kiểu con rắn. Du Nương chỉ còn biết ai oán nhìn sang Tặc Nương mà cảm thấy được an ủi. Vì phía bên kia, Tặc Nương được chưởng môn huấn luyện một tầng thức cao hơn của Bách biến quỷ ảnh. Mười mấy người cần thùng nước đứng xung quanh tạt vào Tặc Nương. Cô phải luồn cúi tránh né nhưng vẫn không khỏi ướt mem cả người. 
Tặc Nương thống thiết kêu lên: “Phải luyện tới khi nào vậy chưởng môn?”. 
Hoài Lâm tươi cười: “Tới khi không một giọt nước nào bám được vào áo cô thì xem như đã luyện thành”. 
"Ôi thế thì lâu lắm". 
Hoài Lâm nheo nheo mắt "Cũng có cách nhanh hơn nhưng phải chịu khó". 
Tặc Nương mừng rỡ "Xin chưởng môn chỉ giáo". 
Hoài Lâm tươi cười "À, cũng đơn giản thôi, thay nước này bằng nước băng tan hoặc nước sôi thì cô sẽ tự giác tránh né mau lẹ hơn, tiến bộ sẽ nhanh hơn". Tam nương tinh tế muốn khóc. 
Hoài Lâm thủng thẳng nói tiếp : "À ta quên báo, ta mới lập môn quy mới. Đệ tử của phái Biến Thái Tinh Tế mà lười biếng, lừa gạt chưởng môn, mưu đồ trốn học, sẽ phế bỏ võ công, thanh lý môn hộ của đệ tử đó"



Ngày tháng trong phủ sôi nổi hẳn lên từ ngày có Tam Nương tinh tế. Chỉ có Công Đồ Nương gần như chẳng màng thế sự, cô được Hoài Lâm bố trí cho ở Trúc viên, vừa yên tĩnh lại rộng rãi. Công Đồ Nương suốt ngày nhốt mình trong phòng, nói là nghiên cứu chế thuốc giải cho Hoài Lâm. Nghe thế không ai dám làm phiền cô, lại còn sẵn sàng phục vụ khi cô có việc sai bảo hay nhờ vả.
Bên này, Hoài Lâm tuy nhiều lúc rất nhớ cô, muốn tìm nói chuyện, nhưng cũng đều bị cô đuổi về. Chàng chỉ đành đứng ngoài Trúc viên nhìn lén Công Đồ Nương tất bật từ xa. Văn Tiếng ở một bên lại thì thầm: “Thiếu chủ, tình hình này độc trên người cậu sẽ nhanh chóng được giải. Cậu có thể thoải mái thổ lộ không cần che giấu tình cảm của mình với cô ấy nữa rồi”
Hoài Lâm cười cười, thư thả trở về thư phòng. Tuy nhiên, đón chờ chàng là những tin tức Thư Hương mang đến về kẻ chủ mưu đưa chàng vào bẫy của hái hoa tặc, khiến Hoài Lâm vô cùng băn khoăn
Nạn hái hoa tặc đã trừ xong, cả triều đình thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lo đón sứ thần các nước, nháy mắt nửa tháng đã trôi qua
Ngày mai, sứ đoàn sẽ vào kinh.

Từ sớm, các quán trà, tửu lâu đã kín chỗ. Dân chúng cực kỳ thích thú, nơi nơi nhiệt tình phát huy khả năng bà tám. Chờ đợi mãi, cuối cùng cũng đến lúc đoàn sứ giả các nước tiến vào phố chính của kinh thành, khí thế ngất trời. Trước là tháo dỡ vũ khí, sau là dùng đi với quan lại bộ lễ và hàng nghìn binh lính Đại Gạo tiến vào kinh thành. Ai nấy há hốc mồn quan sát rồi lại nhiệt tình bình luận chỉ trỏ
Dĩ nhiên không khí trong Đại nội thì không được như thế. Những câu chúc tụng, những lời hỏi thăm đều bao hàm nhiều nghĩa, có châm chọc, có đe dọa, trò cân não kéo dài cả buổi tiệc
Hôm nay, Công Đồ Nương cũng vào cung cùng Hoài Lâm. Cô hóa trang thành một tì nữ đứng bên chàng. Vốn dạo gần đây cô chỉ nhốt mình trong phòng, ngay cả chuyện của Tam Nương Tinh Tế cô cũng không tham gia, nhưng nghe Thư Hương nói chuyện các sứ thần sang đây lần này không đơn giản, e là có âm mưu, nên Công Đồ Nương đã ra khỏi vỏ ốc, lại nhất định đòi Hoài Lâm mang mình theo. Cô đang tò mò quan sát thật kỹ bốn sứ giả. Còn Hoài Lâm vốn ít nói, chàng chỉ lẳng lặng theo dõi và nhẹ nhàng đáp lời mỗi khi có người hỏi
Đột nhiên câu chuyện trong buổi tiệc lại lái theo chủ đề võ thuật. 
Đại sứ của Nhi Quốc lên tiếng: “Chúng tôi hâm mộ võ thuật của quý quốc từ lâu, chẳng hay có thể lĩnh hội một chút được không?”
Hoàng Thượng ngại ngần: “Hôm nay chúng ta gặp nhau để nâng cao tình hữu nghị, hòa bình. Ở buổi tiệc mà động võ e không hay”
Đại sứ Nhi Quốc lại nói: “Tôi nghe nói võ thuật của quý quốc chẳng có ranh giới với nghệ thuật, thư pháp là bao nhiêu. Dùng võ thuật để nói lên nhiều điều chứ đâu riêng gì để chém giết. Nước chúng tôi có nghiên cứu một chút, xin phép thi triển trước. Xin đừng chê cười”
Nói đoạn vẫy tay, một nữ cao thủ bước ra, cách ăn mặc hơi quái dị. Bà thản nhiên vung bàn tay, ngón tay phòng vun vút vào không khí. Chẳng mấy chốc, trong khoảng không xuất hiện một bài thơ thất ngôn. Những nét chữ trong veo lung linh lơ lửng trong không gian khiến ai nấy há hốc. đây chính là Đồ Long công đây mà. Ngoài Trương Tam phong và đệ tử Trương Thúy Sơn của ông ta, cho đến nay có ai sử dụng được Đồ Long công đâu. Trong ngón tay tưởng chừng đơn giản đó ẩn tàng một võ công vi diệu mới có thể thi triển được. Nhưng sau khi ngẩn ngơ vì sự tuyệt diệu của môn võ công này, thì ai nấy đều bừng bừng tức giận khi định thần đọc lại nội dung bài thơ: 
“Hoàng triều anh hùng có mấy ai 
Thế tử mang danh đấng thiên tài 
Nhưng âu cũng chỉ phường vô học 
Bá vương như giấc mộng đêm dài”
Rõ ràng bài thơ quá vô lễ, coi khinh triều đình và chĩa mũi nhọn về Hoài Lâm. Thế tử trong bài thơ rõ là nói đến Hoài Lâm, vì ngoài chàng ra, không còn thế tử nào đang ngồi đây cả
Mặt Hoàng thượng đổi sang sắc xanh. Các quan viên có người giận đến run lên, có người trợn mắt. Có vị võ quan đập bàn cái rầm. An Thái quân của Quân gia cũng nắm chặt tay vào cây long đầu trượng, môi mím chặt run run
Tình thế chuyển biến thật xấu. Sứ giả Nhi Quốc đã cố tình gây hấn. Dùng tuyệt kỹ Đồ Long công để phỉ báng Đại Gạo. Bây giờ giương cung bạt kiếm cũng dở, mà thi triển tuyệt kỹ như thế thì triều đình sợ chẳng ai có thể. Tình thế bức bách và khó chịu. Các sứ giả các nước còn lại nín thở chờ đợi. 
Hoài Lâm cũng tức giận. Bàn tay chàng nắm lại thành nắm đấm trên bàn ...

Hết chương XII

Tác giả: Cloud_cherry
Minh họa: Cừu trắng (The 21st Scentury Fox Hoài Lâm)

No comments:

Post a Comment