Cô bé ngày xưa

Thursday, April 16, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (11)


Chương XI: Lên Tuyết sơn tìm Thánh y

Hai người lại trò chuyện hồi lâu. 

Công Đồ Nương cũng đã nguôi giận, cô hỏi: “Vậy thật ra vụ ám sát là thế nào?”
Hoài Lâm trầm ngâm: “Thật ra cô ấy đã giúp ta đấy. Vụ mưu sát đó, chúng ta đã tính toán rất kỹ từ trước”
Công Đồ Nương gật gù vỡ lẽ: “À, hèn gì lại bố trí vị trí mưu sát ở đó, để ai ai cũng có thể thấy thế tử bị trúng một dao, rơi xuống nước. Nhưng em thắc mắc cô ấy là ai?”
Trong mắt Hoài Lâm ánh lên một tia thích thú khi thấy Công Đồ Nương rất tự nhiên đổi cách xưng hô. Chàng chậm rãi giải thích: “Như nàng đã biết, cô ấy không phải là Như Ngọc, cũng không phải là Như Quỳnh. Trận hỏa hoạn năm ấy là do người của Linh Thứu Cung gây ra. Nàng biết Linh Thứu Cung chứ?”
Công Đồ Nương gật đầu. Linh Thứu Cung thì ai chẳng biết. Đó là nơi cũng rất nổi tiếng trên giang hồ, thu nhận toàn các cô gái trẻ. 
Cô đoán: “Vậy cô ấy là người của Linh Thứu Cung?”
Hoài Lâm gật đầu: “Linh Thứu Cung vốn cai quản 36 động và 72 đảo của mình bằng Sinh tử phù, nhưng bí kíp này đã lạc mất từ lâu. Đàm Hoa Cung của sư phụ ta lại vốn là nơi tập trung các bí kíp để tổ chức Hoa cung luận kiếm. Có một năm có tin đồn sinh tử phù nằm trong tay Đàm Hoa Cung, nên người của Linh Thứu Cung cũng hướng sự chú ý đến Đàm Hoa Cung, mong tìm lại bí kíp của mình”
Công Đồ Nương gật gù: “À, thì ra mẹ của Như Quỳnh là người của Linh Thứu Cung?”
Hoài Lâm trả lời: “Đúng thế. Ngày trẻ, bà được gài vào Đàm Hoa Cung để thám thính, nhằm tìm lại bí kíp Sinh tử phù. Rất tiếc bà vướng lưới tình của sư bá ta, nên ở lại Đàm Hoa Cung, không còn thiết tha tìm Sinh tử phù nữa. Chính vì thế, Linh Thứu Cung rất tức giận, đã phái người đến lục soát Đàm Hoa Cung, đả thương hai đứa trẻ và phóng hỏa nhằm trừng phạt cả sư bá lẫn bà ta, cũng là để thuận tiện đưa người của Linh Thứu Cung vào Đàm Hoa Cung, định âm thầm tìm hiểu lâu dài để lấy lại bí kíp”
Công Đồ Nương nói: “Người được đưa vào chính là đứa trẻ giả làm Như Ngọc bị thương bất tỉnh đó sao?”
Hoài Lâm gật đầu: “Linh Thứu Cung tính tóan rất kỹ. Ban đầu ai cũng nghĩ đó là Như Ngọc nên không nghi ngờ gì, sau sư bá ta phát hiện ra đó không phải Như Ngọc và cứ nghĩ đó là Như Quỳnh. Chuyện này cũng có điều đáng tiếc. Nếu sư bá ta cũng yêu thương Như Quỳnh như đã yêu thương Như Ngọc thì cũng sẽ nhận ra cô ấy giả mạo và sẽ mau chóng phát hiện có âm mưu trà trộn vào Đàm Hoa Cung thôi. Đáng tiếc”
Công Đồ Nương cười: “Nếu ông ta yêu thương Như Quỳnh thì cũng đã có thể tránh được nhiều chuyện”
Hoài Lâm nói tiếp: “Như Quỳnh đáng thương, nhưng Như Ngọc cũng nào có tội tình gì mà phải gánh chịu số phận thê thảm như thế”
Sau mấy khắc im lặng trầm tư, Hoài Lâm nói: “Cô gái ẩn thân trong Đàm Hoa Cung, đóng giả làm Như Ngọc, dò tìm ra manh mối Sinh tử phù, nhưng không đi. Cho đến vừa rồi, khi ta điều tra thân phận Như Ngọc và Như Qùynh thì đồng thời cũng biết thân phận nàng ta”
Công Đồ Nương nói: “Nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ, chàng cứ thế để cô ta đi ư?”
Hoài Lâm nói: “Đằng nào Sinh tử phù cũng không phải của Đàm Hoa Cung, nên trả lại họ thôi. Mẹ của Như Quỳnh cũng đã đền tội. Vụ hỏa hoạn năm xưa, ân oán đã xong, hãy cho vào quên lãng. Tiểu Ngưu cũng không có ác ý. Chính cô ta biết được âm mưu của Minh Vương nhờ Linh Thứu Cung giết ta nên đề nghị chủ động ra tay, cũng chính cô ta khéo léo đưa cho chúng ta thông tin về đường vận chuyển quân lương của chúng đấy”
Công Đồ Nương nói: “Cô ấy tên Tiểu Ngưu à? Nhưng vì sao cô ta tìm được Sinh tử phù mà còn nấn ná chưa đi?”
“Ta không biết. Ngày mai cô ta hẹn ta gặp mặt. Chắc sẽ nói một số chuyện”
Hoài Lâm lấy ra một tờ giấy. 
Công Đồ Nương liếc thấy mấy chữ “Dưới bóng hoàng lan, không gặp không về”
Hoài Lâm cười cười: ‘Nàng có đi không? Ta chỉ chỗ cho”
Công Đồ Nương lườm Hoài Lâm, biết rằng chàng trêu chọc mình, cô nhớ lại lần đi rình chàng hẹn hò với Ngọc Dâng và cả lần chàng ở kỹ viện cùng Như Ngọc nữa, bất giác đỏ mặt.
Sực nhớ một chuyện, cô nói: “Chàng nhớ hỏi về Tuyết Sơn Thánh y nhé”
Hoài Lâm ngạc nhiên nhìn Công Đồ Nương
Cô nói tiếp: “Chẳng phải Linh Thứu Cung là do một đệ tử của Tiêu Dao phái lập ra sao. Tiêu Dao phái là bậc thầy về điều chế dược liệu và y thuật, nên Linh Thứu Cung cũng có nền y học rất cao đấy. Em vốn hâm mộ họ lâu rồi: Đinh Xuân Thu chế ra Tam tiếu tiêu dao tán, Thiên Sơn đồng lão chế ra Hủ Cân Đoạn Cốt Hoàn, đều là những độc dược tuyệt hay. Tiết Mộ Hoa, Lý Thu Thủy năm xưa đều là các thần y đấy thôi, nhưng người nổi tiếng nhất hiện nay là Tuyết Sơn Thánh Y. Em không biết ông ta ở đâu. Linh Thứu Cung vốn có mối quan hệ tốt với họ, nhiều khi sẽ biết”
Hoài Lâm nhìn Công Đồ Nương bằng ánh mắt hàm ý sâu xa

Ngày hôm sau, tại dãy núi phía sau Đàm Hoa Cung. Một cây hoàng lan trổ bông vàng rực. Dưới bóng hoàng lan, một cô gái áo vàng thướt tha. Gió lay tà áo nàng, những bông hoàng lan theo gió rơi rơi. Màu hoa và màu áo hòa lẫn vào nhau thật hài hòa. Xa xa ánh chiều vàng rơi rớt trên từng cành cây, ngọn cỏ.
Hoài Lâm lặng ngắm cảnh trước mặt đẹp như một bức tranh, rồi chậm rãi thúc ngựa đi tới. Nghe tiếng vó ngựa, cô gái quay lại, mỉm cười với chàng
Hoài Lâm cất tiếng: “Nàng chờ ta lâu chưa?”
Tiểu Ngưu không trả lời. Cô nói: ”Được nghe chàng gọi chính tên mình, thật hạnh phúc”
Hoài Lâm mỉm cười không nói.
Tiểu Ngưu buồn buồn nói: “Ngày mai em sẽ về Linh Thứu Cung, chắc khó gặp lại chàng”
Cô rút trên tóc ra một cây trâm có mấy viên hoàng ngọc long lánh, nói: “Cây trâm này, mong chàng giữ lấy”
Hoài Lâm đưa tay nhận lấy, hỏi: “Đây là…”
Tiểu Ngưu cắt ngang: “Bảo vật của Linh Thứu Cung. Có nó, người của Linh Thứu Cung sẽ luôn trợ giúp chàng”
Hoài Lâm thắc mắc: “Sao nàng đưa cho ta. Liệu cung chủ có biết không?”
“Em được chỉ định là Thánh nữ của Linh Thứu Cung. Tìm được Sinh tử phù là điều kiện cuối cùng để em trở thành Thánh nữ. Chiếc trâm này là bảo vật thất lạc em đã tìm lại được cùng với Sinh tử phù, là thứ Thánh nữ cao quý có quyền trao cho người mà mình tin cẩn”
Hoài Lâm lẳng lặng, khẽ nói: “Ta nợ nàng nhiều quá”
Tiểu Ngưu mắt long lanh: “Không. Chàng không nợ thiếp gì cả. Chỉ một cái này đã đủ trả hết rồi”
Cô đưa tay ra. Trong bàn tay cô là một cây trâm cũng màu vàng, đường nét tinh xảo.
Tiểu Ngưu nhớ lại chuyện cũ: “Thiếp phải sống quá lâu trong thân phận Như Ngọc. Cô ta yêu màu thiên thanh, nên mọi thứ của thiếp cũng đều màu xanh. Thiếp có khi phát điên vì màu xanh. Chàng nhớ không, năm thiếp 12 tuổi, một lần cùng chàng đi hội xuân, thấy cây trâm này thích quá, cứ len lén nhìn mãi không thôi. Màu vàng mới là màu thiếp yêu thích. Về nhà cứ thẫn thờ nhớ tới cây trâm, chẳng ngờ, lát sau chàng vào phòng, trao cho thiếp đúng cây trâm ấy. Từ dạo ấy, thiếp ở lại Đàm Hoa Cung một phần cũng vì chàng”
Hoài Lâm im lặng không nói
Tiểu Ngưu cũng im lặng
Hai người đứng cạnh nhau ngắm hoàng hôn dần buông.

Buổi tối tại phủ đệ riêng của Hoài Lâm trong thành Xương Hoa. 
Công Đồ Nương tay xoay xoay chiếc trâm vàng trong tay, lại thắc mắc: “Cô ấy tên Tiểu Ngưu sao?“
Hoài Lâm giải thích: “Tiểu Ngưu là tên cha mẹ cô ấy thường gọi ngày còn nhỏ. Cô ấy rất yêu cái tên này”
“Chiếc trâm này, nhìn kiểu dáng không đặc biệt lắm”
Hoài Lâm với tay cầm cây trâm, chỉ vào viên hoàng ngọc long lanh: “Giá trị nằm ở viên hoàng ngọc này. Theo như ta biết, nó rất hiếm, và quan trọng là trong số bảo vật của Linh Thứu Cung, chỉ có một viên hoàng ngọc đính trên cây trâm của Thánh nữ thôi”
Công Đồ Nương mắt sáng trưng: “Có nghĩa, nó chính là viên ngọc trên cây quyền trượng?”
Hoài Lâm gật đầu cười bí hiểm
Công Đồ Nương la lên: “Ôi vậy là chàng có thêm một bảo vật rồi. Xem nào, mấy cái nan quạt Hoàng hậu ban tặng, chiếc nhẫn của Hàng Không Động, giờ lại có thêm cây trâm này. Vậy chỉ còn 3 bảo vật nữa thôi”
Hoài Lâm cười gượng, ánh mắt lại thoáng nét buồn
Công Đồ Nương háo hức săm soi cây trâm, lại nhìn Hoài Lâm cười tán thưởng:
“Biết ngay mà. Chàng cứ dùng khuôn mặt, thứ đáng giá nhất của chàng đi làm việc thì không gì là không thể có được”
Hoài Lâm đằng hắng: “Nàng lầm rồi. Thứ đáng giá nhất của ta, nàng còn chưa thấy đâu”
Công Đồ Nương ho mấy tiếng, liếc Hoài Lâm đang cười gian rồi nói nghiêm túc: “Mai em sẽ cầm cái này đến Tuyết Sơn”
Sóng mắt Hoài Lâm chợt lưu chuyển. Chàng cầm tay Công Đồ Nương, nói: “Nàng không cần quá lo cho ta đâu”
Một khắc im lặng trôi qua
Công Đồ Nương ngập ngừng nói:”Chàng…đã biết rồi ư”
Hoài Lâm gật đầu, cười khổ: “Ta đã quá khinh suất”
Công Đồ Nương an ủi: “Dù sao, còn mấy tháng nữa mới phát độc. Chúng ta còn chừng đó thời gian để tìm thuốc giải, chàng đừng lo. Ngày mai em lại lên Tuyết Sơn tìm gặp Thánh y. Biết đâu ông ta sẽ có cách”
Hoài Lâm nói: “Chắc nàng đã nghe nói, Tuyết Sơn Thánh y chỉ đam mê nghiên cứu y thuật, rất ít khi cứu người. Biết bao người cậy nhờ ông ta mà có được đâu”
Công Đồ Nương đưa cây trâm vàng lên, nói: “Nhưng bây giờ chúng ta đã có cái này”
“Đừng quá tự tin. Năm ngoái Nhật Nguyệt thần giáo nhờ chữa trị cho giáo chủ, ông ta còn từ chối mà. Tiểu Ngưu chỉ là chỉ đường giúp chúng ta thôi. Cây trâm này, ta nghĩ, không làm ông ta đổi ý đâu”
“Dù sao, cũng phải thử đã”
“Ngày mai, ta phải phụng mệnh về triều. Ta sẽ để Văn Tiếng đi cùng nàng lên Tuyết Sơn nhé. Sau khi xong việc, hãy mau về phủ của ta ở kinh thành”
Công Đồ Nương gật đầu

Đường đến Tuyết Sơn thật khó đi. Mất 5 ngày, Công Đồ Nương và Văn Tiếng mới nhìn thấy dãy Tuyết Sơn xa xa. Hai người tìm một quán cơm, nhân tiện hỏi tình hình. Đúng như Tiểu Ngưu đã nói, Thánh y hiếm khi chữa bệnh cứu người. Mặc dù vậy, số người cầu ông vẫn đến rất đông. Họ thuê nhà trọ ở dưới núi, làm thành một thị trấn đông đúc. Từ đây lên núi chỉ có một con đường bộ. Dưới chân núi, chắn ngang con đường dẫn lên nơi Thánh y ở, Tiêu Dao phái có bố trí một thạch trận. Chẳng ai qua được thạch trận, nên ngày nào cũng có vô số người chờ chực bên dưới núi mong gặp thánh y
Hôm sau, Công Đồ Nương cùng Văn Tiếng khăn gói đi bộ lên núi. Chẳng mấy chốc, một đống đá lớn lởm chởm hiện ra trong tầm mắt họ. Văn Tiếng cùng Công Đồ Nương đều cảm thấy mười phần khẩn trương, muốn xem thạch trận huyền bí này. 
Công Đồ Nương từ lâu vốn có niềm yêu thích đối với các trận đồ. Cô từng say mê đọc các cuốn sách về trận đồ của tiền nhân. Nghe Tiểu Ngưu báo trước là có bố trí Loạn thạch trận trên Tuyết Sơn, Hoài Lâm cũng đưa cho Công Đồ Nương một cuốn sách cổ về thạch trận. Cô thích đến nỗi trong năm ngày đến đây, đêm nào cũng tranh thủ đọc và suy ngẫm cuốn sách đến quên ngủ.
Giờ đây được tận mắt thấy thạch trận, phía trước là bao nhiêu người đứng ngồi trông ngóng Thánh y mà không thể bước qua, Công Đồ Nương càng háo hức. Cô giục Văn Tiếng bước vào thạch trận. Quả thật có điều huyền bí ẩn giấu trong những khối đá tưởng chừng sắp xếp ngẫu nhiên này. 
Công Đồ Nương nghĩ nghĩ: Nếu đây là trận đồ bình thường thì nhất định phải bố trí theo hình thái cực, biến hóa theo lưỡng nghi và ngũ hành bát quái. Nhưng thật lạ, khi bước vào thạch trận, xem hai bên tả chi và hữu dực lại thấy khác rồi. Công Đồ Nương bình tĩnh nhớ lại một trận đồ trong cuốn sách Hoài Lâm cho mượn. Cô đã thích nó tới mức nghiền ngẫm đến thuộc lòng. Đó là trận đồ cực kỳ nổi tiếng của Gia Cát Võ Hầu, trận đồ hay nhất mà cô từng xem. Trận đồ có 36 phép biến hóa vô cùng tinh diệu, chỉ cần bước vài bước, thế trận đã biến hóa ngay, bao nhiêu phương vị đều đổi thay hết. Nhưng trận Loạn thạch này lại càng đặc biệt. Công Đồ Nương đã thử mấy lần. Ai bước vào trận này, tiền biến thành hậu, hậu biến thành tiền, nên càng đi vào nhưng thực chất là càng lui lại, rốt cuộc không bao giờ bước qua Thạch trận được mà sẽ trở lại vị trí lúc đầu.
Trong lòng Công Đồ Nương vừa khâm phục, lại có tò mò háo hức không biết trận đồ bố trí thế nào mà vi diệu thế. Mất nửa ngày trời, cô toát mồ hôi đăm chiêu suy nghĩ, rồi lại đứng bật dậy bước vào thạch trận lần thứ mười mấy.
Văn Tiếng cũng sốt ruột, nhưng cũng không biết làm gì. Mặt trời đã ngả về tây, anh định gọi Công Đồ Nương xuống núi tạm nghỉ ngơi, mai lại đến, nhưng thấy cô chìm trong suy nghĩ, anh không nỡ cắt ngang. 
Chợt Văn Tiếng thấy mắt Công Đồ Nương sáng rực lên. Tóc ướt mồ hôi bết vào mặt nhưng cô không hề mệt mỏi, lại đứng dậy bước vào Thạch trận, miệng lẩm nhẩm: “Phải rồi, phải rồi, như thế mới đúng”
Nói đoạn, cô quay sang vẫy Văn Tiếng cùng vào với mình: “Anh hãy làm theo lời tôi nói nhé”
Cô đưa tay muốn dịch chuyển một tảng đá to. 
Văn Tiếng hoảng hồn: “Này cô bé, định làm gì đó. Dịch chuyển coi chừng trận đồ sẽ biến hóa dữ dội đấy, chúng ta sẽ không ra được mà cứ loanh quanh trong này. Thà cứ để yên, không vào được nhưng còn có lối ra”
Nhưng Công Đồ Nương cương quyết làm theo ý mình. Cô nói: “Tôi đã tính hết rồi. Lần này ko sai đâu”
“Phương Mộc Giao biến sang Kim Long”
Nghe giọng điệu quả quyết của Công Đồ NươngVăn Tiếng cuối cùng cũng làm theo, khiêng đá đặt theo vị trí cô muốn. Sau khi vận chuyển mấy khối đá, trận thế đã hoàn toàn biến chuyển. Đang mơ hồ vắng lạnh bỗng sát khí ầm ầm nổi lên làm Văn Tiếng hơi hoảng. 
Nhưng Công Đồ Nương vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh ra lệnh: “Tâm nguyệt hồ chuyển lại Phòng nguyệt thố, Nữ thổ bức tiến sang Thất hỏa chu”
Đây là những khẩu lệnh di chuyển phương vị trong nhị thập bát tú của trận bát quái loạn thạch. Những thế này, nếu không phải am hiểu về thiên văn, ngũ hành thì không thể tự tin bố trí như thế được. Trong lòng Văn Tiếng vừa khâm phục vừa ngạc nhiên nhìn Công Đồ Nương. Đến lúc này, khuôn mặt cô bừng lên vẻ rạng rỡ. Cô bắt đầu từng bước từng bước chỉ cho Văn Tiếng bước theo. Cuối cùng, sau nửa canh giờ, đã qua được thạch trận, thẳng đường lên ngọn núi nơi Thánh y ở.
Mắt thấy ngôi nhà trúc phía trước, lòng Công Đồ Nương mừng vui khôn xiết. Cô chạy đến bái kiến Thánh y. Ngôi nhà thật lạ, không nói chắc không ai nghĩ đây là nơi đệ nhất Thánh y sống. Nhà có ba gian. Một gian lớn nhất dùng để chế biến thuốc, xung quanh là những dãy kệ chi chít những lọ thuốc đủ kiểu đủ màu, có một kệ chứa toàn sách. Gian thứ hai dùng để nghỉ ngơi, chỉ độc một chiếc giường tre, xung quanh cũng toàn sách, gian thứ ba đơn sơ, ông dùng để tiếp bệnh nhân. Phía sau nhà trúc là hai gian nhỏ, một dùng nấu bếp, một dùng làm kho chứa dược liệu.
Qua mấy ngày, hai người được tiếp đãi khá đàng hoàng, tối Công Đồ Nương ngủ phòng bệnh nhân, Văn Tiếng ra ngoài nhà kho, nhưng cả hai chẳng ngủ mấy, toàn nghĩ cách thuyết phục Thánh y. Công Đồ Nương quan sát thấy ông ta, ngoài chế dược ra thì chẳng thiết tha chuyện gì. Sáng sáng xách gùi đi hái thuốc mà như là làm chuyện gì thú vị nhất trên đời. Có khi cả ngày trời ông ta ở ngoài, tối mịt Công Đồ Nương đi tìm thấy ông say mê đọc một cuốn sách nên quên cả thời gian.
“Người như thế…” Công Đồ Nương mỉm một nụ cười ranh mãnh 
Trải qua mấy ngày, hết mang cây trâm của Tiểu Ngưu ra nhờ vả, đến năn nỉ dụ dỗ, cuối cùng Công Đồ Nương chỉ còn cách đe dọa. Cô trợn mắt kích động nói:
“Không cứu người thì sách nhiều thế cũng vô ích thôi”
Cô cảm thấy mình thật…côn đồ, nhưng vẫn làm điệu bộ hung hăng “Ta sẽ đốt hết sách của lão, để xem lão có chịu cứu người không”
Thánh y khinh thường nhìn Công Đồ Nương. Mấy ngày qua, ông cũng đã kịp thấy đôi mắt hau háu của Công Đồ Nương nhìn những cuốn sách, những lọ thuốc. Ông cho rằng, nếu đốt, chắc cô sẽ là người đứt ruột không cùng lúc thì cũng chỉ muộn hơn ông một khắc thôi
Nhưng khác với suy nghĩ của ông, Công Đồ Nương bước nhanh lại kệ sách, rút bừa một cuốn sách quẳng vào chiếc lò đun thuốc đang đỏ lửa. Thánh y không kịp phản ứng, trân trối đứng nhìn cuốn sách hóa thành tro ngay trước mắt. Ông run giọng gọi: “Này…”
Tức thì Công Đồ Nương đã rút tiếp mấy cuốn nữa, chuẩn bị ném vào lò. Bên cạnh ông, Văn Tiếng đứng án ngữ ko cho ông bước qua.
Thánh y kêu lên: “Thôi được, thôi được, cứu thì cứu”
Công Đồ Nương mỉm cười mãn nguyện bỏ cuốn sách lên bàn.
“Thà lão cứ như Thần y Tiết Mộ Hoa, một mạng đổi một mạng, người ta còn dễ tính hơn”
Thánh y vẫn còn tiếc nuối nhìn cuốn sách cháy đen trong lò, hậm hực nói: “Trường hợp này cũng chẳng khác Tiết Mộ Hoa là mấy”
Công Đồ Nương chột dạ hỏi: “Lão nói sao?”
Thánh y lạnh lùng lấy một cuộn giấy ghi chi chit chữ đưa cho Công Đồ Nương: ‘từ ngày xưa, khi Tiêu Dao phái có người bị trúng loại độc này, ta đã rất hứng thú nghiên cứu thuốc giải, kết quả ... Ngươi xem ra cũng là người biết y thuật, tự mình xem đi. Đừng làm phiền ta nữa”
Công Đồ Nương mừng rỡ đón cuộn giấy rồi vội đứng dậy chắp tay cúi đầu kính cẩn: “Vãn bối xin tạ lỗi vì đã làm tiền bối lo lắng”, 
Nói đoạn, cô móc trong tay áo ra một cuốn sách, nói tiếp: “Đây là cuốn sách của Tiền bối, không suy suyển nửa chữ. Khi nãy vãn bối mạo phạm đánh lừa tiền bối đốt cuốn sách của chính mình, mong tiền bối tha thứ. Ân tình ngài chỉ điểm cho cách giải Bạch Thi Lục Nguyệt, vãn bối nhớ mãi không quên. Ngày khác xin báo đáp. Giờ chúng tôi xin cáo từ”
Công Đồ Nương chẳng nhớ mình xuống núi thế nào. Lòng cô lâng lâng sung sướng như muốn bay, tay nắm chắc cuộn giấy như nắm sinh mạng mình.
Ở trong ngôi nhà trúc, lão Thánh y ngồi thẫn thờ vuốt ve cuốn sách, rồi bật cười to chảy cả nước mắt. Giọng run run “Là phúc hay là họa còn chưa biết”
Bên dưới núi, Công Đồ Nương chỉ cảm thấy bừng bừng vui vẻ. Ngọn gió đêm mơn man dịu dàng. Cô chạy như bay, Văn Tiếng mỉm cười không nói. Anh cũng cùng tâm trạng, lẩm nhẩm “thế là thiếu chủ được cứu rồi”
Lát sau, Công Đồ Nương mỏi chân đi chậm lại. Văn Tiếng mới bước lên song song với cô. Anh cất tiếng phá tan màn đêm yên tĩnh: “Tóm lại, khi nãy cô đã làm gì với cuốn sách thế? Rõ ràng tôi thấy cô đốt một cuốn sách mà”
Công Đồ Nương vui vẻ nói: “À, lúc rút cuốn sách của Thánh y xuống, tôi đã nhanh tay giấu vào tay áo, sau đó lấy sách trận đồ Lâm Lâm cho mượn, ném vào lửa để dọa lão thôi. May mà lão sợ tôi đốt sách nên ưng thuận giúp chúng ta. Nếu không, tôi không biết phải làm sao, vì mấy cuốn sách của lão đều là sách quý, tôi không nỡ đốt”
Văn Tiếng trợn mắt: “Cuốn sách của thiếu chủ cũng rất hiếm, lùng mãi mới mua được. Thiếu chủ yêu quý nó lắm đấy. Cậu ta cũng rất thích khám phá các trận đồ mà”
Công Đồ Nương cười khanh khách chỉ tay vào đầu mình: “Đừng lo. Nó ở trong đây rồi. Tôi sẽ viết lại cho anh ấy”
Văn Tiếng thở phào, lại hỏi: “Còn trận loạn thạch, cô phá thế nào?”
“Tôi thấy nó có nét giống với một trận đồ nổi tiếng trong cuốn sách của Lâm Lâm, chỉ là được biến đổi để trận đồ hiền hơn, ngăn khhông cho người ta bước qua chứ không phải khiến người ta đi lạc trong trận, nên tôi sửa lại cho đúng trận đồ trong sách rồi phá trận”
Văn Tiếng kinh ngạc: “Trận đồ nổi tiếng và khó giải nhất trên đời thì chỉ có thể là trận đồ của Gia Cát Võ hầu. Trước nay rất ít người phá được”
Công Đồ Nương lại cười: “Cái đó phải cám ơn Lâm Lâm. Anh ấy đã nghiên cứu và tìm ra cách phá trận này từ lâu, ghi chú cẩn thận phía sau cuốn sách. Tôi chỉ có công là nhìn ra được những dòng chữ như giun bò của anh ấy thôi”
Văn Tiếng mỉm cười nghĩ nghĩ, thì ra lâu lâu cứ thấy thiếu chủ ôm một cuốn sách và đọc rất chăm chú, làm anh cứ tưởng hôm ấy cậu ta bất thường, thích thơ văn. Mà công nhận, chữ thiếu chủ khi viết láu xấu thật
Khi Công Đồ Nương và Văn Tiếng về đến kinh thành thì trời đã về chiều. Văn Tiếng thấy hơi ngạc nhiên vì sau khi đọc xong cuộn giấy của Thánh y, Công Đồ Nương lại trở nên trầm tư. Anh có hỏi thì cô cũng chỉ cười nói ko có gì, chỉ là dược liệu trị độc khó tìm thôi. Văn Tiếng quả quyết hứa sẽ gắng hết sức, khó đến mấy cũng kiếm về thì Công Đồ Nương cũng chỉ gượng cười
Dù ít đến kinh thành, nhưng Công Đồ Nương cũng nhận thấy lần này phố xá có khác biệt lớn với những lần trước cô ở kinh thành. Rõ là gọn gàng hơn, quy củ hơn
Chưa kịp thắc mắc thì những gì chờ đón cô và Văn Tiếng ở phủ của Hoài Lâm càng làm cô ngạc nhiên hơn
Vừa thấy bóng Văn Tiếng, mấy người hầu đã mừng như bắt được vàng, kêu lên: “Văn Tiếng đây rồi. Mau, mau, anh phải luôn ở bên để bảo vệ thiếu chủ”
Thảo Ly thấy Công Đồ Nương cũng vồ vập lấy: “Em mau bào chế một loại dược giúp cậu ấy đi”
Hai người sửng sốt. Chả lẽ Hoài Lâm xảy ra chuyện gì?
Bước vào đại sảnh, lại có cảnh tượng quái dị hơn chờ đón hai người. Hoài Lâm ngồi bên bàn, chưa kịp nói gì với Công Đồ Nương thì đã thấy Chung quản sự hối hả chạy vào, tay cầm sợi dây chuyền, nhưng nhìn kỹ mới thấy mặt dây chuyền là một cái còi nhỏ: “Anh tìm ra nó rồi này. Cậu đeo vào đi, có gì thổi liền nhé, để mọi người tới cứu”
Công Đồ Nương đưa mắt thắc mắc nhìn Hoài Lâm. Thấy chàng cười khổ, mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, hết xanh lại chuyển sang trắng, hàm răng trắng bóc cắn vào bờ môi mọng.
Mãi một lúc lâu sau Công Đồ Nương mới biết chuyện xảy ra.
Chẳng là, sắp tới sinh nhật Hoàng thượng. Dịp này, sứ thần các nước đến dâng lễ vật mừng tuổi.
Đại Gạo đường đường là một nước lớn. Hòang thượng hạ lệnh, phải thể hiện khí thế cho các quốc gia láng giềng thấy. Bộ lễ đã định khung một tràng quy tắc đại ngộ để tiếp sứ đoàn các nước. Theo yêu cầu của bộ lễ, các bộ khác đến hợp lực cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi các sứ đoàn
Mọi việc đã phân công đâu ra đấy, chỉ còn việc cuối cùng, cũng là việc khó nhất
Lễ bộ thượng thư vừa vuốt chòm râu bạc lưa thưa vừa khoan thai mà điềm tĩnh giao nhiệm vụ: “Trung tuần tháng sau sứ giả các nước sẽ đến. Từ nay đến đó còn nửa tháng, hy vọng mấy vụ lưu manh gây lộn trộm cắp ít đi một chút. Mong Tuần sát viện cố gắng nhọc sức hơn”
Tuần Sát Ngự Sử giật mình: “Việc này…việc này…e phải nhờ các vị bổ đầu phối hợp một tay”

Mọi người nghe thấy xì xào. Việc đảm bảo trị an kinh thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hiện nay quả thật là một vấn đề, vì nghe đâu nhóm Hái hoa tặc Tam nương tinh tế đang ở kinh thành. 
Nói tới nhóm Hái hoa tặc này, ai cũng rùng mình. Từ xưa đến nay, Hái hoa tặc toàn là nam, gây ra họa cho các cô gái. Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện 3 nữ nhân “hành nghề” Hái hoa tặc. Thật ra nói họ là Hái hoa tặc thật ra hơi oan uổng. Thông thường “con mồi” của Tam nương tinh tế toàn là các mỹ nam cực phẩm. Sau khi bắt được, sẽ không có màn cường bạo thông thường, mà các cô chỉ…thể hiện thú vui tao nhã, là vẽ lên lưng họ mà thôi. Sáng hôm sau, nạn nhân sẽ được thả ra ở một nơi nào đó, hoàn toàn lành lặn, ngoại trừ một bức vẽ trên lưng. Nghe đồn Tam nương tinh tế tay nghề tuyệt mỹ, thi họa tuyệt luân. Những tác phẩm các nàng để lại trên lưng nạn nhân tuyệt đối không thua kém các danh họa đương thời, kể cả bài thơ đề tựa cũng xứng danh tuyệt phẩm. Nhưng như thế thì sao chứ. Là đan ông nam nhi, sức dài vai rộng mà để cho nữ nhi bắt được, lại muốn làm gì thì làm, thật không thể lấy làm tự hào, chỉ hận không thể kiếm được cái lỗ nào mà chui xuống đất. Tam nương tinh tế cũng rất biết chọn con mồi, toàn là những nam nhân giỏi võ công, đẹp đẽ và nổi tiếng. Chẳng thế mà danh tiếng các cô ngày lừng lẫy trên giang hồ. Gần đây nhất là Bắc Thần trấn quốc tướng quân, và Cao Ly Quốc sứ giả. Sau khi bị Tam nương để lại dấu lên người, bị mọi người cười chê, Bắc Thần đã suy sụp tinh thần, treo ấn từ quan, gia nhập giang hồ, quyết theo đuổi để diệt trừ Tam nương tinh tế. Còn Cao Ly Quốc sứ giả, sau khi gặp họa, đã khiến cho Đại Gạo khó ăn khó nói với quốc gia láng giềng, phải bồi thường lẫn nhũn nhặn rất nhiều, cũng may Cao Ly quốc là một nước nhỏ, lại đang gặp nhiều vấn đề vì thiên tai, nên dù kohôngđồng ý cũng phải bỏ qua
Chính vì lẽ đó, Tam nương tinh tế không còn là mối họa chỉ trong giới võ lâm nữa, mà là mối nguy cần trừ bỏ, đặc biệt là khi phái đòan sứ giả của 4 nước sắp tới.

Lâm Sênh bộ khoái đanh mặt, giọng sắc bén: “Được. Ta quyết lần này phải bắt mấy ả đền tội”
Mọi người thở ra nhẹ nhõm. Nếu Lâm Sênh bộ khoái mà chịu ra tay thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều. Vì trước khi gia nhập quan trường, ngài từng hành tẩu giang hồ, kết giao không ít bằng hữu cả hắc bạch phái. Những chuyện võ công, dùng độc, ám khí, quân lính triều đình làm sao bằng nhân sĩ giang hồ. Nên nếu Lâm Sênh ra mặt lần này, có lẽ sẽ kêu gọi cả hắc bạch phái tham gia, Tam nương tinh tế e là khó thoát
Đối với việc này, Hoài Lâm không để tâm lắm. Chàng chỉ bận suy nghĩ xem sứ giả lần này là những ai, quốc gia họ đang có vấn đề gì, họ sẽ đối với Đại Gạo như thế nào.
Nhưng Hoài Lâm không lưu tâm cũng không được. Trong vòng mấy ngày, khắp kinh thành ai ai cũng nói tới chàng, danh tiếng của chàng tăng lên vượt bậc, gần như một ngôi sao sáng. Những chiến công của chàng trong giang hồ cũng như khi cần quân được miêu tả vừa sống động vừa phóng đại lên đến mấy phần ở các trà quán. Các cô nương say mê nói về chàng
Khi nghe Chung báo lại như thế, Hoài Lâm trầm ngâm suy nghĩ. Tính chàng vốn ít lời. Những việc chàng làm, cũng không đi kể lung tung. Bây giờ mọi chuyện thành ra như thế, hẳn là có nguyên nhân. Sau một hồi suy nghĩ, Hoài Lâm cho gọi Thư Hương, giao cho nàng nhiệm vụ truy tìm nguyên nhân.
Rất nhanh sau đó, Thư Hương đưa cho chàng tờ Danh sĩ giang hồ chí. Hoài Lâm không lạ gì tờ báo này, nhưng tình thật, chàng chả bao giờ ghé mắt. Tờ báo này lúc đầu rất công tâm, liệt kê các nhân vật tiếng tăm trên giang hồ. Nhưng sau đó, khi số lượng tiêu thụ tăng vọt, mà chủ yếu khách hàng là các tiểu thư khuê các hâm mộ các mỹ nam anh tài, thì tờ báo đã bị chi phối. Những gì đăng trên báo đã không còn là sự thật nữa. Nó được thổi phồng, thêu dệt, tâng bốc những ai tài trợ nhiều tiền, chỉ lừa gạt được những thiếu nữ ngây thơ mơ mộng anh hùng thôi. Và dĩ nhiên vì thế, Hoài Lâm, người chưa từng chi một đồng cho Danh sĩ giang hồ chí, dù đang nổi danh, vị thế rất cao cùng bao chiến công lẫy lừng, còn lâu mới được chường mặt lên tờ báo này
Vậy mà không ngờ tờ báo chàng cần trên tay, hết 8 phần là nói về chàng. Hoài Lâm dở khóc dở cười nói: “Rõ là có âm mưu. Nếu ta đoán không lầm thì có kẻ đã mượn ta để tạo cái bẫy bắt Tam nương Tinh tế. Thật là hiểm độc”
“Tam nương tinh tế sao?”
“Đúng vậy. Hiện nay Tam nương tinh tế đang ở kinh thành. Nếu Danh sĩ giang hồ chí đăng bài về ta, hiểu nhiên hướng mọi sự chú ý về ta, ta trở thành con mối mà Tam nương tinh tế muốn bắt nhất. Tại sao hướng về ta mà không phải ai khác, rõ ràng có khuất tất ở đây. Nếu ta trốn tránh không phối hợp, thiên hạ sẽ cho là ta sợ, nếu ta thua, bị Tam nương Tinh tế bắt, sẽ mất sạch thanh danh. Ta chỉ còn con đường thắng, mà thắng sao cho không bị mang tiếng bắt nạt đàn bà. Quả là một bài toán khó”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Binh đến thì tướng ngăn. Ta đã vô thế, chẳng có cách nào khác. Chỉ là, Thư Hương tỷ, giúp ta điều tra xem ai nhúng tay vào vụ này, thao túng Danh sĩ giang hồ chí”
Việc điều tra đến đâu thì chưa biết, chỉ biết Hoài Lâm mấy ngày nay cực kỳ khổ sở, bên thì các bổ đầu và hắc bạch giang hồ theo dõi từng bước chân, phần thì các hầu cận của chàng lo sợ theo sát
Công Đồ Nương nghe đến đây, cười đến mức nước mắt giàn dụa. 
Có ai ngờ, thế tử Hoài Lâm oai hùng của cô, giờ đây thành bông hoa sắp bị người ta “hái”...

Hết chương XI

Tác giả: Cloud_cherry
Minh họa: Crazy Fox (The 21st Scentury Fox Hoài Lâm)

No comments:

Post a Comment