Cô bé ngày xưa

Thursday, March 12, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (6)

Chương VI: Ngục tối
Công Đồ Nương thúc ngựa như bay, mất hai ngày trời thì đến được kinh thành. Con ngựa gần như kiệt sức. Công Đồ Nương ngắm cổng thành mờ mờ từ phía xa, lòng quặn thắt. Đây mới chỉ là lần thứ hai cô trở lại kinh thành, mà sao cảm giác khác xa quá. Lần đầu hăm hở, vui vẻ bao nhiêu thì lần này cô lại hoang mang và lo lắng bấy nhiêu. Quãng thời gian trên lưng ngựa, cô không thấy đói, có mệt mỏi cũng chẳng muốn nghỉ ngơi, lòng cô rối như tơ vò, trong đầu chỉ nghĩ đến Hoài Lâm. Vì đâu chàng ra nông nỗi? Dù quen biết không bao lâu nhưng cô có niềm tin mãnh liệt rằng Hoài Lâm đủ khôn ngoan và tử tế, sẽ không phải là người gây ra chuyện đó.
Trời đã tối, Công Đồ Nương quay trở lại nhà trọ cũ thuê phòng. Nhìn căn phòng cô lại càng nhớ Hoài Lâm. Mới mấy tháng trước, tại đây, cô còn suy tính mưu kế để trả đũa chàng, giờ chỉ ước mong chàng sẽ sống.
Lo cho con ngựa xong, Công Đồ Nương mệt mỏi trở vào phòng trọ. Cô chẳng buồn đụng đến gói thức ăn đã nguội lạnh trên bàn mua lúc chiều, ngồi thẫn thờ suy tính xem mình sẽ bắt đầu từ đâu. Mệt mỏi, cô thiếp đi trên bàn lúc nào không hay. 
Trong cơn mơ, Công Đồ Nương lại thấy Hoài Lâm. Chàng đang bị xử lăng trì. Cô thấy chàng bị trói, từng miếng thịt chàng đang bị người ta dùng dao cắt ra, máu đẫm thân chàng, khuôn mặt trước kia đẹp đẽ của chàng nay vặn vẹo đau đớn, đôi môi bạc phếch bị răng cắn nát ngứu. Cô thấy mình hét lên, nhào tới bên Hoài Lâm nhưng có một thế lực vô hình cản cô lại. Cô chỉ còn biết gào thét trong tuyệt vọng. Giật mình tỉnh lại, tim Công Đồ Nương vẫn đập thình thịch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhìn ra ngoài trời vẫn tối mịt, chắc chỉ khoảng canh ba, nhưng nỗi ám ảnh từ trong giấc mơ vẫn làm Công Đồ Nương rùng mình, chẳng thể nào ngủ nổi. Ánh mắt cô chằm chằm nhìn vào bóng tối, bình tĩnh suy xét mọi điều. Phải giữ sức khỏe để có thể giúp chàng, phải nhờ bọn nhóc ăn mày tìm thông tin, phải tìm đến những người bạn của chàng, nếu vạn nhất không thể cứu chàng, thì phải giúp chàng chết nhanh, tránh khỏi đau đớn khi bị xử lăng trì, và sẽ tìm cách rửa oan cho chàng sau. Nghĩ tới đây, Công Đồ Nương lại rùng mình.

Sáng sớm hôm sau, Công Đồ Nương một mặt tìm bọn nhóc ăn mày để nhờ chúng dò hỏi tin tức, một mặt tự mình lang thang đi tìm manh mối. Cô đến phủ Linh Vương thì biết tin Linh Vương hiện đang phụng mệnh đi sứ sang nước khác. Những nô bộc trong phủ đều đang bị tạm giam để điều tra về thế tử Hoài Lâm. Các bằng hữu của chàng như Chung, Khoa , Tuấn Anh, Văn Tiếng đều đang bị giam giữ vì từng tổ chức cướp ngục cứu Hoài Lâm
Tin tức bọn trẻ ăn mày mang về lại càng làm Công Đồ Nương lo lắng. Sự tình dường như phức tạp hơn cô nghĩ. Cách đây chục ngày là sinh nhật của thế tử Hoài Lâm. Vốn tính tình đơn giản, không câu nệ lễ nghi, chàng không muốn tổ chức lớn, nhưng với vị thế và danh tiếng hiện tại của chàng thì chuyện đó là không thể. Dù Linh vương có việc phải đi sứ sang nước Phù Tang, lễ sinh nhật 19 tuổi của chàng, theo lệnh triều đình, vẫn được tổ chức hoành tráng. 
Vương phủ vinh dự đón tiếp Hoàng hậu đích thân đến chúc mừng sinh nhật Hoài Lâm. Và trớ trêu thay, Vương hoàng hậu đã chết ngay tại vương phủ, với đầy đủ chứng cứ cho thấy Hoài Lâm ra tay giết chết người. Ngay lập tức Cấm vệ quân bao vây vương phủ, bắt ngay Hoài Lâm trong đêm. Hoàng thượng vốn tình thâm, thương tiếc Hoàng hậu nên đã lâm bệnh nặng. Vũ vương đang ở tại đất phong không về kịp, Minh Vương đang có việc ở kinh thành, thay mặt xử trí, đã định tội danh Hoài Lâm, chờ ngày xử tử. 

Những bạn bè thân thiết và thuộc hạ của Hoài Lâm đã tổ chức cướp ngục nhưng bất thành. Tất cả đã bị tống giam vào ngục, chờ ngày xét xử. Trong số những người tham gia cướp ngục có cả các quý tộc vốn thân thiết với Hoài Lâm như công tử Quang Anh, công tử Vương Khang con trai của Thượng Thư, cả tiểu thư Khởi My con gái của Tể tướng. Một không khí lạnh lẽo bao trùm cả kinh thành.
Công Đồ Nương mệt mỏi lê bước về phòng trọ. Cô ngạc nhiên thấy phòng mở cửa. Thận trọng bước vào, một bóng người ngồi bên bàn quay lại mỉm cười, Công Đồ Nương nhào tới ôm người ấy, kêu khẽ “Sư phụ”. 
Sư phụ Công Đồ Nương là một phụ nữ khoảng hơn 30, dung mạo xinh đẹp tươi tắn. Bà mỉm cười đẩy Công Đồ Nương ra, nhìn ngắm khuôn mặt cô, nói: “Con gầy đi nhiều”. Qua cơn xúc động, Công Đồ Nương hỏi: “Sao sư phụ lại tới đây? Và sao người tìm được con?”
Kim Dung nữ hiệp, sư phụ Công Đồ Nương, mỉm cười: “Ta cũng có cách tìm người của ta. Dĩ nhiên có việc trọng đại ta mới đến đây. Người con muốn cứu cũng chính là người mà ta muốn cứu”
Công Đồ Nương khẽ kêu lên: “Hoài Lâm ư?” Trong đầu cô hiện lên hàng loạt câu hỏi. Sư phụ vốn xa lánh thế sự, tại sao đột nhiên lại quan tâm đến Hoài Lâm. Nhưng kìm lại mọi mong muốn giải đáp, cô nghĩ điều quan trọng bây giờ là phải cứu Hoài Lâm ra.
Kim Dung sư phụ đột ngột lên tiếng: “Chuyện này…con nghĩ sao?”
Công Đồ Nương nói: “Bế tắc lắm ạ. Nhưng con không tin là có nhiều sự trùng hợp đến thế. Tại sao Hoàng hậu lại chết ngay tại phủ Linh Vương, tại sao lại đúng lúc Linh Vương và Vũ Vương không có ở kinh thành mà Minh Vương lại có mặt? Tại sao vụ xét xử Hoài Lâm lại làm quá gấp gáp, và tại sao âm mưu giải cứu Hoài Lâm lại thất bại? Họ đều là những người ưu tú, không thể hành động hồ đồ. Con nghĩ có uẩn khúc”
Kim Dung nữ hiệp nói “Ta có tìm được một người trong nhóm giải cứu Hoài Lâm, là người duy nhất thoát được khi quan quân triều đình ập tới. Con hãy đi theo ta”

Trời đêm lạnh lẽo. Công Đồ Nương cùng sư phụ đến một căn nhà cũ ở ngoại thành. Bề ngoài căn nhà trông rộng rãi nhưng hoang tàn, dây leo và rêu phong bám đầy cánh cổng, mặt sân, quanh chiếc giếng nhỏ và trên những bức vách cũ kỹ. Hai người tuy luyện võ, tai thính mắt tinh nhưng vẫn phải dò từng bước trong bóng tối. Kim Dung nữ hiệp kéo Công Đồ Nương đi thẳng vào căn phòng phía sau, nơi có ngọn đèn leo lét. Bà đẩy chiếc giường trong phòng sang một bên, lập tức một mật đạo hiện ra. Hai thầy trò đi theo từng bậc tam cấp xuống phía dưới. Công Đồ Nương ngạc nhiên há hốc mồm. Bên dưới là cảnh tượng hoàn toàn khác. Một căn hầm rộng rãi, chứa được gần trăm người. Mọi người mặt mày nghiêm trọng như đang bàn bạc chuyện đại sự. Công Đồ Nương liếc thấy họ có vẻ đến từ nhiều nơi khác nhau. Có người ăn mặc và dáng vóc như từ phía bắc tới, có người thì làn da như người vùng biển, có người ăn mặc sang trọng nhưng cũng có người ăn mặc rất bình thường. Mọi người nhìn thấy sư phụ Kim Dung thì đều tỏ ra bình thường như đã biết bà từ trước. Kim Dung cũng điềm nhiên, dắt Công Đồ Nương đi vào gian phòng kế bên. Ở đây, Công Đồ Nương trông thấy một người mặt mày trắng bệch, có vẻ đang bị thương, nằm trên giường. Có vẻ đây là người mà sư phụ nói tới. Người này thấy Công Đồ Nương và Kim Dung đi tới thì mở mắt, môi mấp máy như muốn nói chuyện. 
Công Đồ Nương hỏi: “Anh thoát ra thế nào vậy?” 
Anh ta lắc đầu, thều thào: “Tôi có thoát ra đâu. Thật ra tôi không kịp đến chỗ hẹn cùng mọi người” 
"Thế sao anh lại bị thương?”
”Tôi bị truy sát”. 
Công Đồ Nương hỏi lại: "Bị truy sát? Vậy là nhóm đó có mật thám, đã có người phản bội?". 
Cô hỏi tiếp: “Anh có biết tất cả những người tham gia cướp ngục không?”. Anh ta gật đầu rồi viết lên tờ giấy cho cô. Hầu hết là những người cô đã biết, ngoại trừ một cái tên: Lục Nhàn . 
Cô hỏi: “Bà ấy là ai?”. 
“Là Thượng cung. Muốn cướp ngục, chúng tôi cần thông tin của bà ấy” Người này nói
”Bà ấy thân thiết với Hoài Lâm lắm sao?”
”Bà ấy từng được giao chăm sóc cho Hoài Lâm, nên rất thân thiết với chúng tôi”
”Theo tôi biết thì Thượng cung là chức vụ khá quan trọng trong cung, theo sát hoàng hậu phải không? Vậy hôm xảy ra án mạng, bà ấy có mặt không?”.
”Không”
Công Đồ Nương nhíu mày suy nghĩ. Trong đầu cô dần dần sáng tỏ. Lục Nhàn - có lẽ uẩn khúc chính là ở bà.
Công Đồ Nương quay sang: “Sư phụ, con cần nhờ người tìm hiểu giúp con xem, hiện nay Thượng cung ra sao”
Kim Dung nữ hiệp nói: “Được. Ta sẽ có cách. Như con thấy đấy, thế tử Hoài Lâm là người tài đức vẹn toàn. Những người ngoài kia đều là những người muốn giúp chàng. Chúng ta không đơn độc”

Trong ngục của Tông nhân phủ, Hoài Lâm đang ngồi yên lặng suy tính. Mọi chuyện đã trải qua, với chàng như một cơn ác mộng. Bắt đầu từ ngày sinh nhật của chàng. 
Chiều tối hôm ấy, như thường lệ, Hoàng hậu lại gặp chàng để ban tặng món quà sinh nhật. Hoài Lâm chưa cần thấy đã biết đó là thứ gì. Từ lâu chàng cũng có thắc mắc, vì sao quà sinh nhật của chàng luôn là một chiếc nan quạt bằng ngọc, nhưng chưa có câu trả lời rõ ràng. Mỗi năm chàng luôn được nhận từ Hoàng hậu một chiếc nan quạt, từ năm 13 tuổi tới nay đã là 6 chiếc. Ngày hôm ấy, sinh nhật chàng, người lại như thường lệ đến phủ Linh Vương. Đối với Hoài Lâm, Hoàng hậu vốn thân thiết như người mẹ. Khi người hầu lui ra hết, Hoài Lâm định xán lại làm nũng thì đột nhiên Hoàng hậu bị nôn ra máu, ngã vào tay chàng. Hoài Lâm hoảng hốt, chưa kịp làm gì thì Cấm Vệ Quân đã ào vào. Chàng bị nhanh chóng định tội giết Hoàng hậu bằng cách đầu độc, vì thái y sau khi kiểm tra đã phát hiện Hoàng hậu bị trúng độc. Họ nhanh chóng kết luận là có lẽ chất độc ở trong ly trà mà Hoài Lâm dâng Hoàng hậu 1 khắc trước đó. Hoài Lâm đã bào chữa rằng mình không có động cơ giết Hoàng hậu, thì một loạt chứng cớ được đưa ra. 
Cách đó mấy ngày, cung điện của Hoàng hậu có thích khách, muốn trộm lấy những chiếc nan quạt, nhưng rất may Cấm Vệ Quân đã kịp thời ngăn chặn. Trong lúc giao đấu, thích khách đã để lại trên người cấm vệ quân dấu vết thương tích đặc trưng của Hạc Hình quyền, vốn là loại võ công do chính Hoài Lâm sáng tạo ra, chỉ có mình chàng sử dụng. Tuy nhiên Hoàng hậu đã ra lệnh phong tỏa tin tức này. Giờ đây Thái y viện đã xác định Hoàng hậu bị trúng độc, một loại độc vốn có liều lượng nhỏ, có thể gây chết sau nhiều ngày. Người hạ độc đã dự tính Hoàng hậu sẽ qua đời vào khoảng 5, 6 ngày sau sinh nhật Hoài Lâm. Người tính không bằng trời tính, Hoàng hậu mệt mỏi do suy nghĩ lo âu về chuyện thích khách nên Cục thượng cung có dâng lên một bát canh thuốc, trong đó có một vị vốn có công dụng đẩy nhanh tác dụng mọi loại dược, cũng đẩy mạnh tác dụng của thuốc độc bị hạ từ trước nên bà đã mất ngay lúc đó. Thế là đã rõ. Tất cả như một cái bẫy giăng sẵn chờ chàng chui đầu vào. Hoài Lâm không sao nuốt nổi nỗi oan này. Cho đến tận khi thẩm vấn chàng mới biết những chiếc nan quạt vốn là từ một cây quạt  -bảo vật trấn môn của gia tộc Vương thị, một gia tộc lớn có bề dày võ công, mà Hoàng hậu là hậu duệ.
Vừa đau đớn trước cái chết của Hoàng hậu, vừa lo thân mình dính phải hàm oan, Hoài Lâm đêm ngày suy tính sao cho thoát khỏi kiếp nạn này.
Ngặt nỗi, một mình chàng không thể làm gì được. Ngoại trừ Minh vương đến thẩm vấn định tội một lần, chỉ có quản ngục ra vào nơi này. Bên ngoài muốn giúp thì chí ít cũng phải đưa được người vào, hoặc liên lạc được với chàng. Mà bây giờ người duy nhất có thể vào được nơi này, e rằng chỉ có Thượng cung Lục Nhàn . Hoài Lâm cười khổ. Chàng biết người làm chàng ra nông nỗi này chính là bà ấy, chỉ trách chàng đã không dứt khoát, đã quá nhân nhượng.
Đến buổi chiều, người chàng chờ đợi mới xuất hiện
Khi tiếng cánh cửa nhà ngục nặng nề mở ra, một bóng người quen thuộc bước vào. Từ khi vào nhà lao đến giờ, đây là lần đầu có người vào thăm, người mà chàng không bao giờ quên được: Thượng cung Lục Nhàn .
Hoài Lâm khẽ nói: “Cuối cùng, bà cũng tới”
Thượng cung nói như phân trần: “Ta không còn cách nào khác”
Hoài Lâm nhếch môi cười, những tháng ngày xưa cũ như trở về trong tâm trí. Người đàn bà này đã từng thân thiết với chàng. Ngày ấy, khi được Linh Vương nhận làm con, một nữ quan đã được đưa tới dạy dỗ lễ nghi phép tắc cho Hoài Lâm trong vòng một năm. Đó là Lục Nhàn . Hoài Lâm vốn xa cha mẹ, ngay lập tức cảm thấy gần gũi với người đàn bà chu đáo đảm đang này. Bà nhanh chóng chiếm được cảm tình của Linh Vương. Và với sự trợ giúp của ông, cùng sự lanh lẹ của mình, bà đã trở về cung và thăng tiến lên chức vụ Thượng cung. Giờ đây, đứng trước mặt Hoài Lâm, khuôn mặt bà thoáng xúc động. Bà gằn giọng: “Không phải lỗi tại ta. Là tại con. Nói đi. Con hậu thuẫn cho Tiểu Thanh, cất nhắc cho cô ta. Chính con mới là người trở mặt với ta. Con không thể trách ta”
Hoài Lâm im lặng. Người mưu nghiệp lớn làm gì cũng phải tính toán. Khi thấy không thể tin tưởng Lục Nhàn , khi bà đưa con cháu của mình vào nắm những vị trí chủ chốt trong cung, và khi phát hiện ra Lục Nhàn dùng chức Thượng cung của mình để ăn chặn những món tiền lớn, thì Hoài Lâm biết rằng người này không thể dùng được nữa. Chàng bí mật đưa vây cánh của mình vào, nhưng thật tiếc, mọi chuyện đã vỡ lở.
Hoài Lâm chờ cho Lục Nhàn qua cơn xúc động, chàng nhẹ nhàng nói: “Theo ta đoán, thì hôm nay bà đến đây không phải để trách móc ta”
Lục Nhàn giật mình nhìn Hoài Lâm
Chàng tiếp tục nói: “Ta đã cố gắng yêu cầu gặp bà, không phải để nghe những lời trách móc. Bà nghe rõ đây. Chỉ cần giúp ta, những chứng cứ tội ác của bà, ta sẽ xóa hết. Bằng không, ngày ta bị hành quyết, cũng là ngày bà bắt đầu sống trong lo sợ vì người của ta sẽ lần lượt gửi chúng cho triều đình”
Lục Nhàn giật mình: “Chứng…chứng cứ gì?”
Hoài Lâm khẽ nói: “Chiếc áo lông công bà dùng để lập mưu hại chết Hoa mỹ nhân, con chim sơn tước mà bà dùng để lập mưu làm cho Ngọc Quý phi điên loạn, cá cái ghế có dấu chất độc mà Cục Thượng cung chuyển đến cho Nghi phi nữa…”
Lục Nhàn la lên: “Đủ rồi”
Hoài Lâm nói: “Ta đã thu thập tất cả chứng cứ. Chỉ cần tung ra, cái đầu của bà sợ cũng không còn giữ nổi”
Vị trí Thượng cung là chức vụ nữ quan khá lớn trong cung. Cục Thượng cung quản tất cả các chuyện về ăn mặc của các phi tần. Lục Nhàn có thể kiếm nhiều món lợi từ vị trí đó, nhưng cũng vô tình phải tham gia vào vòng xoáy quyền lực chốn thâm cung. Đã không ít lần bà âm mưu hại người, và Hoài Lâm đều nắm rõ những vụ việc ấy. Chàng âm thầm đi trước một bước, thu thập chứng cứ trước khi Lục Nhàn xóa dấu vết
Lục Nhàn thì thào : “Ta không thể làm gì để cứu ngươi cả. Vụ án này quá lớn”
Hoài Lâm nói: “Nhưng bà có thể giúp ta thực hiện kế “Kim thiền thoát xác”. Chỉ cần tìm cách đưa ta ra ngoài, rồi bày mưu cho ta chết giả là được”
Lục Nhàn ngạc nhiên: “Ngươi sẽ không cần thân phận thế tử nữa ư?”
Hoài Lâm cười khổ: “Hiện ta chỉ muốn được sống. Vậy nên, khi thoát ra ngoài, ta sẽ trao bà tất cả chứng cứ”
Lục Nhàn mím môi suy nghĩ, nói gọn: “Ta sẽ nghĩ cách. Ngươi còn yêu cầu gì không?”
Hoài Lâm cười: “À, dĩ nhiên, nếu được, cho đến khi bà đưa ta ra ngoài, ta cần giữ sức khỏe tốt. Ta cần chăn mền mới, và thức ăn cũng cần cải thiện một chút. Nếu không phiền, ta muốn ăn món ăn quê hương ta”
Lục Nhàn lạnh lùng quay đi, nói: “ta hiểu”

Tại Cục Thượng cung, Lục Nhàn ôm đầu suy nghĩ. Bà nghiến răng, quơ mạnh tay, những vật dụng trên bàn rơi xuống đất. Hai cung nữ vội cúi nhặt. 
Hương Thư - tổng quản Tư chế, nhẹ nhàng nói: “Thượng cung hãy bình tĩnh”
Lục Nhàn nghiến răng: “Nó dám ra điều kiện với ta. Ngày nó đưa người vào đây, ta đã nghĩ chúng ta không còn tình cảm gì. Chả trách, lòng nó cũng đã không có ta từ lâu”
Hương Thư nói: “Dẫu sao, chúng ta vẫn có cách đối phó với Thế tử. Kế Kim thiền thoát xác cứ thực hiện. Khi thế tử đã lọt vào tay chúng ta, thì mọi việc sẽ dễ dàng thôi”
Lục Nhàn sáng mắt. Bà cười: “Kế hay. Tới lúc đó, ta sẽ bắt nó làm con tin, khi lấy hết lại chứng cứ thì sẽ xử lý nó sau”
Hương Thư mỉm cười: “Vâng ạ”
Lục Nhàn mặt mày tươi tỉnh, nói: “Tạm thời cứ đáp ứng hết yêu cầu của nó đi. Ngươi giúp ta yêu cầu chăn mền mới cho nó, và làm cho nó ít món ăn”
Hương Thư cung kính: “Vâng. Hãy cứ để tôi” 

Những ngày tiếp theo, hàng ngày cục Thượng cung đều cử cung nữ mang thức ăn cho Hoài Lâm. Vì Thượng cung có công trong việc bắt giam Hoài Lâm, nên Minh vương cho phép mang thức ăn tới, nhưng việc khám xét vẫn rất kỹ càng
Ngày nào cũng mang đồ ăn, mà khám xét không thấy gì khả nghi, quản ngục có phần lơi lỏng
Hôm nay, cung nữ lại mang món Canh hoa, nghe nói là món ăn của quê hương thế tử, trông rất đẹp mắt. Quản ngục khám xét xong, không thấy gì nghi ngờ, sai lính mang vào cho Hoài Lâm
Cung nữ quay lưng, khuôn mặt không giấu được vẻ khẩn trương. Hoài Lâm, đây là cơ hội duy nhất. Tất cả trông đợi vào chàng.

Mấy ngày nay, quản ngục thấy thái độ Hoài Lâm có gì đó khác lạ, chàng ngồi im buồn rầu. Cũng phải, đối diện cái chết thì ai cũng phải xuống tinh thần thôi, chỉ còn 3 ngày nữa. Minh Vương và phe cánh của ông phen này quyết làm cho nghiêm để thị uy, để bẽ gãy hẳn ý chí của Linh Vương, phải hành hình Hoài Lâm thật thảm khốc trước dân chúng. Chính trường thật khốc liệt. Quản ngục tự nhủ rồi bất giác thở dài
Hai lên lính canh mang thức ăn vào cho Hoài Lâm. Chàng bất động không nói, chỉ khẽ cười làm người quản ngục và tên tính hơi giật mình. 
Hoài Lâm nói: “Các ngươi nghĩ ta ăn cơm để làm gì”
Tên lính ngạc nhiên nhìn Hoài Lâm. Gương mặt chàng tái nhợt mệt mỏi, đôi môi tím lại. 
Hoài Lâm lại mỉm cười: “Thật ra…ta rất sợ chết, ta lại càng sợ phải chết một cách đau đớn”
Nhắm thấy điều bất thường, quản ngục vội nói: “Vẫn còn mấy ngày nữa, biết đâu sẽ có điều thay đổi. Ngài hãy bình tĩnh”
Hoài Lâm cười khẩy một tiếng. Bất chợt, chàng rút con dao nhọn trong tay áo ra, đưa lên cổ. Mọi người trong lao hoảng hốt hô to. Con dao này vốn rất nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng. Nó nhỏ đến mức nhìn như một cái cuống hoa, nên quản ngục nhìn sơ qua không thấy. Hoài Lâm đâm mạnh, chất lỏng lành lạnh chảy xuống. Mọi vật mờ dần trước mắt chàng. 
Suy nghĩ cuối cùng của chàng là mong mọi việc sẽ ổn...

Hết chương VI

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment