Cô bé ngày xưa

Thursday, March 5, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (5)

Chương V : Tân chưởng môn của phái Hàng Không Động


Những dòng chữ kỳ lạ như một câu hỏi nghiêm khắc đối với mỗi người. Liệu ai có thể tự tin cho là mình đủ đức độ để bước lên tảng đá đây?
Không gian im lặng, Ai cũng căng thẳng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. 
Chợt Hoài Lâm lên tiếng: “Tôi không nghĩ là bà ấy biết chúng ta là ai để mà phân biệt được người xấu người tốt. Tôi nghĩ đây lại là một câu đố nữa đây. Cái gì để phân biệt người tốt người xấu khi đứng lên tảng đá này nhỉ”
Văn Tiếng chợt lên tiếng “Tôi chỉ biết rằng mình sống không thẹn với lương tâm. Thiếu chủ, hãy để tôi bước lên tảng đá”
Rồi không đợi Hoài Lâm lên tiếng, Văn Tiếng đã nhanh nhẹn bước ngay lên tảng đá đầu tiên và đi sang bờ bên kia.
Mọi người nín thở chờ đợi. Tảng đá vẫn như cũ. Không có chuyện gì xảy ra
Lúc này Công Đồ Nương lên tiếng: “Tôi biết rồi. Có một điểm khác biệt là những người xấu khi nghe tới kho báu thì sẽ nổi lòng tham, sát hại nhau, cuối cùng chỉ một hai người đến nơi thôi”
Hoài Lâm nói: “Vậy chúng ta cùng đến đó”
Mọi người lần lượt đi qua bờ vực và cùng bước lên tảng đá cuối cùng
Rắc rắc…ầm ầm. Nghe âm thanh, Hoài Lâm giật mình. Động đá rung chuyển. Bụi bay mù mịt. Cánh cửa từ từ chuyển động, mở ra một căn hầm lớn. Bên trong căn hầm bày la liệt những rương hòm và những chồng sách to. Vị trí ngay giữa phòng, lóe lên một vầng hào quang sáng rực. Một bà lão khoảng 60 tuổi, khuôn mặt sống động hồng hào đang ngồi điềm tĩnh
Hoài Lâm chắp tay:”Tại hạ xin kính chào tiền bối ạ”
Bà lão vẫn mỉm cười không trả lời
Công Đồ Nương chợt phấn khích lên tiếng: “Hình như là xác ướp. Bà ấy đã chết rồi. Tôi từng nghe nhiều về kỹ thuật ướp xác, giờ mới thấy”
Văn Tiếng bước tới đọc một dòng chữ trên phiến đá trắng trước mặt bà. “Hãy quỳ xuống”
Chung kêu lên “Sao lại phải quỳ nhỉ?”
“Bà ấy là tiền bối. Đương nhiên chúng ta phải quỳ rồi” Hoài Lâm nói rồi quỳ xuống tảng đá, thành kính dập đầu. Đột nhiên, từ ống tay áo bà bỗng rơi ra một viên đá trắng. Hoài Lâm nhặt viên đá và đọc “Chào các cháu. Ta là đồ đệ của Thạch Lựu chưởng môn. Ta chờ các cháu đã lâu”
Hoa La kêu lên “Vậy đây chính là đệ tử thứ hai của Lựu chưởng môn rồi”
Hoài Lâm lại thành kính dập đầu. Một phiến đá lại lăn ra. Chàng cầm lên đọc to “ Sư phụ ta đã dành thời gian để nghiên cứu võ học, nghiên cứu những quy luật của đất trời, mong mang lại lợi ích cho hậu thế. Nhưng thời điểm ấy, Hàng Không Động tình thế nguy cấp, suy yếu, lại có mật thám trà trộn, chúng ta không thể để rơi vào tay những kẻ ấy, nên Lựu chưởng môn đành âm thầm cất dấu nơi này chờ các cháu tới”
Hoài Lâm lại dập đầu lần thứ ba. Một viên đá lại lăn ra: “Theo lời dặn dò của Lựu chưởng môn, ai tìm ra nơi này sẽ là chưởng môn chính thức của Hàng Không Động, và sẽ là chủ nhân của mọi thứ ở đây. Con đã là chưởng môn mới của Công Đồ Nương. Hãy là một chưởng môn thật sáng suốt. Ta đã hoàn thành sứ mạng. Hãy để ta yên nghỉ. Hãy cẩn thận”
Hoài Lâm lên tiếng “Thưa bà…” nhưng chưa kịp thốt ra hết câu thì bỗng ngạc nhiên, im bặt. Thân hình bà già động đậy, rồi cả nền hang nơi bà ngồi trụt xuống mặt đất dần dần. 
Mọi người hốt hoảng nhưng Hoài Lâm đưa tay ra dấu, nói: “Mọi người còn chưa rõ sao? Hãy để bà yên nghỉ”
Mọi người chợt hiểu ra, quỳ xuống thành kính. Không gian im lặng chỉ có tiếng tảng đá trụt dần xuống, cọ xát vào thành hang. Ai nấy đều mang nỗi niềm xúc động trong lòng. Lão tiền bối gần như chưa gặp mà như thể một người thân.
Lặng đi một lúc lâu, qua cơn xúc động, Hoài Lâm nói: “Thật phi thường. Tất cả là những sắp đặt của người xưa. Bà lão đã sắp sẵn những phiến đá, mỗi khi quỳ xuống là mỗi lần ấn nút làm chấn động vị trí để đá khiến hòn đá lăn xuống. Ai không quỳ thì sẽ ko biết bí mật kho báu. Bà còn sắp sẵn cả huyệt mộ cho mình nữa. Xem kìa”
Mọi người nhìn theo hướng tay Hoài Lâm thì thấy, chỗ trước kia bà ngồi, giờ đã là một huyệt mộ sâu hun hút, nhưng phía sau huyệt mộ là những hòm châu báu lấp lánh.Thì ra ánh sáng khi nãy là do châu báu tạo thành
Mọi người thích thú chạy lại thì chợt có tiếng Công Đồ Nương vang lên “Dừng lại. Coi chừng có độc!”
Chung nói “Rõ ràng bà ấy bảo để lại cho chúng ta mà. Sao lại có độc?”
Công Đồ Nương trả lời: “Anh ko nhớ câu cuối bà nói sao. Bà nói hãy cẩn thận, thì chúng ta cứ cẩn thận đi”
Hoài Lâm lên tiếng: “Thôi được rồi. Mọi người hãy tìm xem xung quanh có cơ quan hay thông điệp gì không đã, tuyệt đối không đụng tới châu báu”
Chung thở dài làu bàu nhưng vẫn tuân lời Hoài Lâm, cùng mọi người thận trọng quan sát
Hoài Lâm nói tiếp: “Hãy chú ý những cuốn sách. Chỉ người tham lam trần tục mới chú ý vàng bạc trước”
Chung liếc xéo Hoài Lâm. Công Đồ Nương thì khẩn trương chạy lại kệ sách, cầm từng quyển. Mọi người nhanh chóng bị cuốn hút bởi những cuốn sách cổ. Công Đồ Nương xúc động thì thầm: “Đây mới chính là kho báu đây”. Mọi người im lặng đồng tình. Tương truyền Lựu chưởng môn rất giỏi buôn bán. Dường như những chuyến thuyền buôn là những cơ hội để Lựu chưởng môn đến nhiều vùng đất, sưu tập và ghi chép thật nhiều những điều bổ ích về võ học, thiên văn, địa lý, văn học, độc dược, y thuật. Rõ ràng bà và các đệ tử đã dùng những kiến thức trong sách để tạo nên đường hầm dẫn đến nơi này với bao nhiêu là cạm bẫy tinh vi
Khi những cuốn sách lần lượt được lấy ra khỏi kệ gỗ, thì tường phía sau kệ lộ ra dòng chữ: “Muốn chạm vào châu báu, hãy uống và rửa tay bằng nước trong lu này”. Ngay sau kệ sách, sát tường là một chiếc lu sành. Mọi người thận trọng mở nắp lu, một mùi thơm ngào ngạt bay ra. Mọi người còn đang do dự thì Công Đồ Nương đã nhanh nhẹn lấy chiếc cốc ngay trên nắp lu, múc đầy và uống một ngụm. Cô kêu lên sảng khoái: “Ngon tuyệt”. Rồi dùng nước còn lại xối lên tay. Mọi người thấy thế vây quanh chiếc lu, bắt đầu chuyền tay nhau chiếc cốc.
Hoài Lâm mỉm cười nói: “Đây chính là thuốc giải. Ai tham lam cầm châu báu lên sẽ trúng độc ngay”
Sau khi uống thuốc giải xong xuôi. Mọi người mới tiến đến những hòm châu báu. Công Đồ Nương thầm thì: “Xem kìa”. Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một nhành cây bằng vàng, trên đó treo lủng lẳng một vài vật lấp lánh, rõ ràng đây là bảo vật quý giá nhất, nên mới được treo trang trọng như thế.
Hoa La chưởng môn và đại đệ tử vội quỳ xuống, hô lớn “Bái kiến tân chưởng môn của Hàng Không Động”. Hoài Lâm tròn mắt nhìn Văn Tiếng. Hoa La chưởng môn đưa mắt lại nhành cây vàng, nói: “Chiếc nhẫn hồng ngọc kia chính là bảo vật của phái chúng tôi, vốn đã thất lạc rất lâu. Nay mới biết thì ra nó vẫn ở đây, chờ tới tay người xứng đáng. Thực hiện mệnh lệnh của Lựu chưởng môn, nay chúng tôi xin mời ngài nhận lại chức chưởng môn của Hàng Không Động”

Hoài Lâm khó xử bối rồi. Không gian yên lặng đến nỗi dường như một tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thấy. Chàng thật sự ko biết nói gì lúc này. Hàng Không Động là một môn phái lớn. Người sáng lập ra môn phái là nữ. Võ công của nó phù hợp với thể chất nữ nhi hơn, nên hầu như đệ tử của môn phái toàn là nữ giới. Nhưng chưa hề có quy định là chỉ có nữ mới được làm chưởng môn. Thêm nữa, ngoài võ công ra, Hàng Không Động còn có cả kho tàng tri thức khổng lồ về địa lý, thiên văn…và cả những báu vật mà Lựu chưởng môn để lại, trong đó, thứ chàng mong muốn có nhất chính là chiếc nhận hồng ngọc – một trong 6 bảo vật chàng cần tìm.Nghĩ đến đây, Hoài Lâm đưa mắt nhìn về phía chạc cây bằng vàng đang treo lủng lẳng chiếc nhẫn lấp lánh đầy mê hoặc. Nhưng, tầm mắt chàng chợt nhưng lại chỗ gần đó, nơi Công Đồ Nương đang đứng, và hốt hoảng, chàng lao tới phía cô.
Khuôn mặt Công Đồ Nương đang tái nhợt, môi tím lại. Cô ngả người trên cánh tay Hoài Lâm vừa chìa ra. Rõ ràng đây là triệu chứng trúng độc. 
Hoa La chưởng môn la lớn: “Anh đã chạm vô thứ gì mà trúng độc thế?”. 
Môi Công Đồ Nương giật giật, cô không nói, chỉ đưa tay lên. Trong lòng bàn tay xuất hiện một dấu tròn màu đỏ, trông như một bông hoa cúc. Hoài Lâm lên tiếng : “Mau đưa cậu ấy về đã. Trúng độc ở đây, tôi tin là quý vị biết loại độc gì để có thể giải được”
Hoa La chưởng môn nói: “Vâng. Đây là Mị độc. Người trúng độc sẽ mơ thấy nhiều giấc mơ cho đến khi thật sự chết hẳn. Chúng tôi có thuốc giải độc. Nhưng cần nhất là đừng để anh ấy ngủ. Nếu ngủ, anh ấy sẽ ko tỉnh dậy nữa”
Hoài Lâm gấp gáp nâng Công Đồ Nương dậy. Văn Tiếng và một thuộc hạ vội bước tới có ý đỡ Công Đồ Nương. Hoài Lâm nhanh nhẹn gạt phắt, nói : “Để tôi cõng cậu ấy”. Mọi người nghi ngại nhưng hiểu tính Hoài Lâm không nói nhiều nên giúp đỡ Công Đồ Nương lên lưng Hoài Lâm. Chàng cõng Công Đồ Nương trên lưng, gấp gáp đi theo Hồng chưởng môn ra khỏi hang động.
Công Đồ Nương không còn chút sức lực. Cô gục trên vai Hoài Lâm, đầu lắc lư theo từng nhịp bước của chàng. Gần quá, cô có thể nghe thấy hơi thở chàng, có thể thấy cả mảng lông măng thật mịn, và cả vết sẹo tròn trên má chàng nữa. Những sợi tóc chàng cọ vào má cô, gây cảm giác tê rần buồn buồn. 
Giọng nói đầy lo lắng của chàng như từ cõi xa xăm vọng đến: “Công Đồ, không được ngủ đâu, có biết không”. 
Công Đồ Nương cố gắng thều thào: “Tôi biết mà, đang cố đây Lâm Lâm”. 
Chàng hỏi: “Gọi tôi là gì?”. 
Công Đồ Nương lại cố gắng mấp máy môi, để lọt ra hai tiếng “Lâm Lâm” như gió thoảng, rồi gần như không chịu nổi cơn buồn ngủ, cô nghẹo đầu một bên. 
Hoài Lâm hốt hoảng gọi “Công Đồ, Công Đồ”. 
Không nghe tiếng trả lời, đôi tay Công Đồ Nương gầy yếu buông thõng thượt bên vai chàng.Hoài Lâm hốt hoảng cầm bàn tay Công Đồ Nương, làn da tay cô trắng mỏng tang, thấy rõ cả những sợi gân xanh. Chàng do dự rồi đưa tay cô vào miệng mình, cắn thật mạnh. Cơn đau đánh thức Công Đồ Nương, lôi cô từ cơn mơ trở về thực tại. 
Cô hơi giật giật khóe môi, khẽ nói: “Miu Miu, đừng nghịch”. Cô như thấy mình đang ở nhà, với những cảnh vật quen thuộc, con mèo Miu Miu đang giỡn, cắn vào tay cô.
Hoài Lâm cắn ngập sâu răng vào bàn tay Công Đồ Nương, máu rịn ra từ vết cắn. 
Công Đồ Nương nhíu mày “Đau”, rồi giật tay ra khỏi miệng chàng.
Hoài Lâm yên tâm hơn khi thấy Công Đồ Nương tỉnh lại. Chàng hỏi “Miu Miu là mèo nhà cô à”. 
Công Đồ Nương gật gật đầu. Hoài Lâm lại hỏi tiếp: “Cô còn nuôi con gì nữa?”. 
Công Đồ Nương thều thào “Con sóc Phi Phi, con vẹt Mi Mi, con cún Hoa Hoa…”. 
Hoài Lâm thắc mắc “Cô toàn chơi với con vật thôi sao?”. 
Công Đồ Nương cười, “Không, còn nhiều bạn nữa chứ, Kim Thi tỷ này, Hồng Hoa tỷ, Bảo Đăng ca ca, còn mấy đứa con nít trong thôn nữa, bé Hồng Thi, nhóc Thiếu Bảo…”.
Hoài Lâm thoáng cười, chàng thầm thì “Công Đồ Nương, đợi cô khỏe lại, tôi sẽ vặn cổ cô”. Chàng giận rồi. Chàng giận thật không nhỉ. Công Đồ Nương mơ hồ cười vẩn vơ. Tiếp theo, cô chỉ nhớ mình đã cố gắng trả lời rất nhiều câu hỏi của Hoài Lâm. Nỗ lực chống chọi với cơn buồn ngủ, khiến cô khó chịu, cảm giác cuối cùng là vòng tay ai đó thật ấm áp và vị thuốc đắng tràn vào miệng, rồi cô bồng bềnh thảnh thơi đi vào giấc ngủ.

Khi Công Đồ Nương tỉnh lại thì ánh sáng đang ngập ngụa nhảy múa qua khung cửa sổ . Cô nhìn quanh, nhận ra đây là căn phòng dành cho khách của Hàng Không Động, rất sạch sẽ, bài trí đơn giản và gọn gàng. Bóng lưng Hoài Lâm bên cạnh giường.Công Đồ Nương ho khẽ, chàng quay lại. Cô ngạc nhiên thấy chàng mặc trang phục rất trang trọng. Áo bào xanh biếc, có họa tiết thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng.
Hoài Lâm  nhẹ mỉm cười, nói “Cô ngủ đã 4 ngày rồi. Hiện giờ độc đã giải, mạch tượng cũng ổn định”, đoạn chàng gọi người chăm sóc cho cô.Công Đồ Nương cảm thấy người nhẹ nhàng thoải mái, có chút đói bụng. Cô vừa nhấp chút cháo vừa nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra
Cô hỏi: “Vậy bây giờ anh là…”. 
Hoài Lâm gật đầu “Tôi là tân chưởng môn Hàng Không Động. Ngoài kia rất ồn ào. Mấy ngày nay mệt mỏi với bao nhiêu là lễ lạc, các môn phái cũng gửi người đến tặng lễ nữa”
Lúc này, có tiếng nói cung kính: “Thưa Chưởng môn, có Tuấn Vũ Quốc giáo chủ của Hồng y hội cầu kiến”. Hoài Lâm thở dài “Ôi…”
Công Đồ Nương thắc mắc, anh liền giải thích: Tiền bối trong hang động chính là sư tổ khai sinh ra Hồng y hội. Một trong những bảo vật để lại cho tôi có Bảo vật trấn môn của Hồng Y hội, nên họ muốn tôi là…chủ nhân Hồng Y hội”. 
Công Đồ Nương cười khúc khích “Chúc mừng anh”. 
Chợt nhớ đến Bảo vật trấn môn, Công Đồ Nương chột dạ, nói “Xin lỗi anh. Tôi đã lấy một vật thuộc sở hữu của anh”. 
Hoài Lâm điềm tĩnh “Tôi biết”. 
“Anh biết sao”. 
Hoài Lâm nói “Tôi biết cô đã lấy miếng ngọc bội trên chạc cây đó. Lúc đầu tôi đã nhận ra ngay nó và rất ngạc nhiên vì nó giống hệt miếng ngọc của cô, cũng định cùng xem xét với cô, không ngờ cô đã lấy nó. Trên những bảo vật trấn môn đó có thuốc độc. Loại thuốc giải mà tiền bối chỉ cho chúng ta chỉ có thể giải được độc trên châu báu thôi. Còn những bảo vật này, tiền bối đã tính đến chuyện có kẻ lừa dối chưởng môn chính thức để trộm đi, nên đã hạ một loại độc khiến cho bất kể ai, ngoài chưởng môn, khi đụng vào cũng bị trúng độc hết”.
Công Đồ Nương thắc mắc: “Sao bà ấy biết anh sẽ là Chưởng môn mà chừa anh ra?”. 
Hoài Lâm nói: “Trên phiến đá ghi những lời nói của bà có bôi thuốc giải độc”.Công Đồ Nương  chợt hiểu ra. Cô khâm phục trí óc của tiền bối. Họ đã tính hết các tình huống xảy ra, dự trù từng chi tiết nhỏ
Hoài Lâm nói: “Sắp tới tôi sẽ phải về kinh. Tôi đã nói rõ với mọi người ở đây về thân phận của cô rồi, sẽ không cần phải dấu diếm nữa đâu. Họ sẽ tuân lệnh tôi chăm sóc cô chu đáo”
Chàng phải đi sao. Cũng đúng, mấy ngày nay gần gũi thân thiết làm cô như quên đi ranh giới giữa chàng với mình, chứ thật ra mà nói, người ta là thế tử, gánh bao trọng trách trên vai, đâu tự do phiêu bạt như cánh chim trời như cô. Công Đồ Nương chợt thấy trống trải hụt hẫng. 
Hoài Lâm nói tiếp: “Tôi biết cô vẫn muốn tìm miếng ngọc của mình. Nhưng hãy yên tâm, cô cứ giữ miếng ngọc trong hang động đi. Tôi hứa sẽ điều tra tìm lại miếng ngọc của cô. Khi nào tìm ra, chúng ta sẽ trao đổi lại”
Công Đồ Nương chợt thấy buồn. Cô cũng không hiểu vì sao. Vì không tìm được miếng ngọc, hay vì những lời chàng nói quá thản nhiên, quá hợp lý, hay vì cái gì nữa. 
Cô cố tươi nét mặt: “Lâm Lâm, anh nhớ đấy, tìm xong phải đích thân trao đổi với tôi, không được bày trò”. Nói xong nhìn mặt chàng Công Đồ Nương lại đỏ mặt xấu hổ. Người ta là chưởng môn, cô hiện ở trong môn phái của họ, đang nhờ thuốc giải của họ để trị độc, họ muốn lấy ngọc bội cô đang giữ là chuyện dễ như trở bàn tay. Chàng cố ý muốn cô giữ miếng ngọc để cô yên tâm thôi, cô nào có nắm giữ cái gì uy hiếp được chàng đâu. 
Hoài Lâm vẫn mỉm cười, nói: “Yên tâm”
Những nghi thức tiếp đón chưởng môn qua đi, Hoài Lâm cùng các thuộc hạ vội vàng trở về kinh. Sức khỏe của Công Đồ Nương càng ngày càng nhanh hồi phục. Mọi người ở Hàng Không Động chăm sóc cô rất chu đáo. Bây giờ là đang mùa hạ, trên ngọn núi của Hàng Không Động, thời tiết ấm áp dễ chịu. Công Đồ Nương thường cùng vài đệ tử của Hàng Không Động vào rừng chơi. Trong khu rừng của Hàng Không Động, cả thảm hoa dại rực rỡ đủ màu trải thảm khắp nơi, các loại trái dại đung đưa lúc lỉu trên đầu. Cả bọn vừa đi vừa hái quả ăn, tới khi thấm mệt lại nằm nghỉ dưới tán cây mát rượi hoặc ngâm mình dưới hồ nước nóng tự nhiên trên đỉnh núi. Hàng Không Động lại là môn phái lớn, có cơ man là sách. Vốn là người mê đọc, nhiều hôm Công Đồ Nương ngồi với những cuốn sách mà quên cả giờ cơm. 
Quả thật cuộc sống ở Hàng Không Động rất dễ chịu, nếu như hình ảnh Hoài Lâm không mãi vấn vương trong đầu Công Đồ Nương. Đi chơi rừng, cô lại nghĩ giá như cùng chàng đi dạo thì sẽ ra sao. Ngồi đọc sách, cô lại nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ của chàng ngồi làm việc bên ánh đèn leo lét hàng đêm. Và không ít lần cô tự hỏi giờ đây tên tiểu tử ấy đang làm gì, đang làm việc hay đang đi dạo phố cùng hộ vệ, hay lại đang nhõng nhẽo với Linh vương.Đôi khi cô tự cắt nghĩa tình cảm của mình với Hoài Lâm. Chỉ mới gặp thời gian ngắn, sao mình lại như thế. Nhưng rồi cô trấn an, hắn trước giờ luôn đàng hoàng tử tế như thế, có ai là không quý hắn đâu, mình cũng không ngoại lệ. À, có tình cảm sâu hơn cũng chả sao, hắn từng cứu cô thoát chết đến hai lần, một lần dưới lòng sông, một lần trúng độc trong hang. Có tình cảm hay cảm kích hắn cũng là chuyện thường mà. Nghĩ vậy cô lại an tâm
Công Đồ Nương cũng để tâm lưu ý đến chuyện miếng ngọc bội. Cô thắc mắc tại sao sư phụ lại bảo cô chuyển miếng ngọc bội cho Hàng Không Động, và cô cũng thấp thỏm không biết họ có phát giác ra nó vốn không phải miếng ngọc từ chỗ sư phụ cô không. Nhưng đã không có chuyện gì xảy ra. Cô không tìm hiểu thêm được gì, cũng không ai chất vấn về miếng ngọc cô đưa. Chỉ có điều, cô tình cờ phát hiện ra, Thử huyễn nương Thúy Hà, chưởng môn của Tiêu Dao phái, từng có thời gian dài ở đây.

Tháng ngày trôi qua, một buổi sáng, Công Đồ Nương đang ngồi đọc sách thì nghe báo có tin tức từ kinh thành. Cô đứng bật dậy, chạy bay đến đại sảnh, trái tim đập gấp gáp hồi hộp chờ mong. Trong sảnh, các đại đệ tử đang trong bộ dạng lo lắng, nghiêm trọng. Lần này tin tức từ kinh thành chấn động quá
Tin thứ nhất: Hoàng hậu hoăng, cả nước phải để tang
Tin thứ hai: Thế tử Hoài Lâm phạm trọng tội giết hại hoàng hậu, đang bị giam trong ngục, mười ngày sau sẽ bị xử lăng trì

Toàn thể môn phái bàng hoàng, không kịp định thần trước tin dữ. Nữ đệ tử đi cùng Công Đồ Nương tới sảnh mặt tái xanh quay sang định hỏi Công Đồ Nương câu gì đó, nhưng bên cạnh cô chỉ là khoảng trống, Công Đồ Nương đã biến mất tự bao giờ.
Trên con đường nhỏ dẫn đến kinh thành, một bóng dáng gầy nhỏ trên con tuấn mã đang phi nước đại. Người ngồi trên ngựa căng thẳng, đôi mắt mở to bất chấp cát bụi, gió thốc vào mặt, miệng thầm thì “Tuấn mã, xin ngươi, mau chóng đưa ta đến bên chàng”

Hết chương V

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment