Cô bé ngày xưa

Thursday, February 12, 2015

[Fanfic] Biên niên sử Đại Gạo (2)

Chương II: Bí mật bức tranh cổ


Công Đồ Nương ngồi trước chiếc bàn nhỏ. Tay vân vê những cuộn tranh. Đã nhiều ngày rồi, cô vẫn chưa tìm ra cách tiếp cận Hoài Lâm. Người xưa nói “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Công Đồ Nương cũng đã cất công đi dọ hỏi về Hoài Lâm. Thông tin tìm được đã khá đầy đủ.
Hoài Lâm vốn là con trai duy nhất của một cặp vợ chồng bình thường ở Vĩnh Châu. Cũng không biết tại sao vào ngày Hoài Lâm chào đời, Linh vương gia lại đến Vĩnh Châu, và thu nạp tất cả đám trẻ sinh vào ngày ấy vào trường học của ông. Cha mẹ đám trẻ thì rất vui mừng, vì dù gì Linh Vương cũng là người đức cao vọng trọng, lại nổi tiếng nhân nghĩa, trường học ông mở ra đào tạo rất nhiều người thành tài. Cũng có vài người thắc mắc. Nhưng nghe đồn Linh Vương làm thế như một hành động nhân nghĩa để tạ ơn trên, cũng có tin là vì Linh Vương có người thân ở Vĩnh Châu, nên cảm tình với vùng đất này, nhân tiện đi ngang thì ra ơn cho dân lành. Đều là chuyện tốt cả nên cũng không ai hỏi nhiều.



Trong đám trẻ được Linh Vương mang về, Hoài Lâm là người nổi bật nhất. Tính tình thuần hậu, trong cương ngoài nhu. Đối với cha mẹ thì hiếu thảo, từ bé đã biết căn cơ, lo lắng cho gia đình. Đối với mọi người chàng luôn kính trên nhường dưới, chân thành, nhã nhặn, khiêm tốn với bạn bè, lễ phép với người lớn, được tiếng khen khắp nơi nơi. Hoài Lâm lại thông minh và có chí tiến thủ, luôn luôn cố gắng không bao giờ ngừng. Bạn cùng học cố gắng một thì chàng cố gắng gấp mười. Tuổi nhỏ ham chơi, trong khi các bạn học xong vứt sách vở thì chàng một mình tự học tiếp tục. Cái gì không hiểu thì tìm tòi và học hỏi rất nhanh, việc được giao thì luôn làm tốt nhất. Tất cả mọi người đều quý mến chàng. Trời không phụ, Linh Vương cũng yêu mến đứa trẻ hiểu chuyện, nên nhận chàng làm con nuôi từ năm Hoài Lâm mười ba tuổi. Từ đó, Hoài Lâm càng có điều kiện để học tập và giao tiếp nhiều hơn, dù Linh Vương không cho phép chàng ra ngoài nhiều. 



Giờ đây Hoài Lâm đã thắng Cửu Trọng Môn, tiếng thơm vang xa, càng nhiều người biết đến vị thế tử này. Mọi người đang cho rằng Hoài Lâm đang có tương lai rất rộng mở. Vì Hoàng thượng và các vương gia mắc bệnh hiếm muộn, không có con, nên Hoàng gia hiện rất ít con cháu, chỉ có hai vị thế tử, một hầu gia và hai quận chúa. Tương lai vương triều ở cả trong tay những người này. 
Thật vậy, chuyện con cái luôn là nỗi lo của vương triều. 
Hoàng Thượng có ba em trai: Linh Vương là em trai ruột Hoàng thượng - không con, chỉ có con nuôi là thế tử Hoài Lâm, Vũ Vương cũng là em trai ruột của Hoàng thượng và Linh Vương - cũng không có con. Ngoài ra, còn có Minh vương, em cùng cha khác mẹ với Hoàng Thượng, có một con trai là thế tử Anh Tuấn. Vị vương gia này từng có mầm mống phản loạn, nên triều đình rất dè chừng. Ông hiện cũng đang ở đất phong chứ không ở kinh thành. Ngoài các vương gia thì hoàng thượng còn có hai em gái. Một người là Trưởng công chúa Ngọc Lan, có con gái là quận chúa Nhật Nguyệt, còn một người là nhị công chúa Lan Ngọc, có con trai là hầu gia Kim Tùng.

Xâu chuỗi những thông tin lại, Công Đồ Nương có thể kết luận Hoài Lâm quá hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng thế vẫn chưa đủ về con người Hoài Lâm. Chàng còn đa mưu túc trí nữa. Công Đồ Nương nhớ lại hôm ở Hoàng Hoa Viên, chợt đỏ bừng mặt. Rõ ràng Hoài Lâm không muốn mọi người xem bức tranh, nhưng chàng không thể từ chối yêu cầu của mọi người, chàng tinh mắt nhìn thấy cô lúc ấy cũng cầm một cuộn tranh và bèn lập kế tráo tranh của cô, vừa để mọi người không xem được bức tranh cổ, vừa có thể lợi dụng cô mang tranh ra ngoài. Nhớ lại thì Công Đồ Nương kết luận người đẩy chậu hoa về phía cô chính là Hoài Lâm, rồi cũng chính chàng lao đến cứu, nhân lúc đó đánh tráo bức tranh, sợ không tìm được cô nên thó luôn món bảo vật của cô để chính cô phải tìm chàng, sợ mọi người phát hiện chữ ký trên bức tranh không phải của Mi Minh phu nhân nên dùng khổ nhục kế, tự sát thương chính mình để lấy máu mình che đi chữ ký đi. Công Đồ Nương nhớ lại lúc đó, tình thế thật ra căng thẳng hơn cô tưởng. Có những người rõ là cao thủ, trà trộn vào với ý đồ bất chính. Lúc ấy cô thấy họ vận công như sẵn sàng cho một cuộc huyết chiến. Nếu Hoài Lâm không đưa bức tranh ra, e rằng sẽ có cảnh hỗn loạn. Chỉ trong tích tắc mà nghĩ ra mưu kế hoàn hảo và chu đáo như thế, quả không thể xem thường. Công Đồ Nương vừa dùng đầu óc phân tích vừa tấm tắc khen thầm Hoài Lâm, lại vừa bừng bừng tức giận. Dù gì cũng không thể tha thứ cho hắn. Cô vốn không gần gũi nhiều người, tuy không phải tiểu thư danh gia, nhưng là cô gái kín đáo trong sáng, vậy mà hắn dám thò hẳn tay vào ngực cô để trộm đồ. Lúc đó hắn đã ngay lập tức nhận ra cô là nữ, nhưng trấn tĩnh rất nhanh. Nhớ lại cái bản mặt đỏ lên của hắn, cô không nuốt nổi cơn giận.
Công Đồ Nương thận trọng nghĩ đủ cách. Với một người như Hoài Lâm, cô không dám tin chàng sẽ chân thật trao đổi trả lại cô miếng ngọc. Đột nhập vương phủ để lục soát tìm miếng ngọc thì quá nguy hiểm, vì vương phủ luôn cao thủ trùng trùng. Hẹn Hoài Lâm ra ngoài, với đầu óc bình thường cũng có thể thấy Hoài Lâm có thể dắt theo hộ vệ hay giăng bẫy nàng. Công Đồ Nương chán nản cầm bức tranh cổ lên ngắm nghía rồi lại thở dài.

Tại Linh Vương phủ, Hoài Lâm đang ngồi bàn tính công việc. Xung quanh chàng là bốn trợ thủ, cũng là những người anh, người bạn thân thiết. Họ gồm Văn Tiếng – hộ vệ thân cận của Hoài Lâm, ba quản sự là Chung, Khoa và Tuấn Anh. 
Chung quản sự lên tiếng “Haiz. Sao cô ta lâu thế nhỉ. Chả lẽ không muốn lấy lại ngọc”. 
Rồi anh sáng mắt lên “Cô ấy không đến thì cậu cho anh miếng ngọc nhé”. 
Hoài Lâm mỉm cười “Có lẽ cô ta thận trọng. Chúng ta phải tạo cơ hội cho cho cô ta thôi. Từ ngày mai, cứ cuối tuần em sẽ đi ra ngoài một mình”. 
Văn Tiếng hộ vệ lo lắng “Nếu lỡ có việc gì thì sao?” 
Hoài Lâm trấn an “Em lớn rồi. Anh yên tâm đi”

Công Đồ Nương cũng theo dõi chặt chẽ Hoài Lâm. Cô rất biết sự lợi hại của đám trẻ ăn mày. Bất cứ động tĩnh gì chúng đều báo ngay cho cô. Hôm nay Hoài Lâm đi dạo phố cùng hộ vệ Văn Tiếng. Công Đồ Nương thấy rằng đây là cơ hội tốt để cô nói chuyện với Hoài Lâm. Hai người đứng trước một quán ăn lớn. Hoài Lâm bước vào trước, Văn Tiếng còn lúi húi phía sau. Công Đồ Nương ra hiệu, lập tức một đám trẻ ăn mày chạy tới, giật túi xách vẫn đeo bên hông của Văn Tiếng. Anh không phòng hờ, giật mình rượt theo. Công Đồ Nương mỉm cười lách vào quán.
Hôm nay Công Đồ Nương vẫn dịch dung, mang khuôn mặt một chàng trai khác với khuôn mặt hôm đến Hoàng Hoa Viên. Cô đánh ngất tiểu nhị rồi bưng rượu thịt vào căn phòng mà Hoài Lâm đang ngồi, trong lòng thoáng chút hồi hộp.

Hoài Lâm đang ngồi một mình trong phòng. Ánh đèn leo lét làm nổi rõ từng đường nét như điêu khắc trên gương mặt chàng. Hôm trước ngắm chàng từ xa. Hôm nay Công Đồ Nương mới có dịp quan sát khuôn mặt Hoài Lâm gần hơn. Hoài Lâm ngước mắt lên. Công Đồ Nương chợt khựng lại giây lát. Đôi mắt thật đẹp. Chưa cần nói đến bộ dạng Hoài Lâm tuấn mỹ như thế nào, chỉ cần đôi mắt đã đủ khiến người ta xiêu hồn lạc phách. Đối diện với hắn, ngươi sẽ cảm thấy cả thế giới hắn chỉ nhìn một mình ngươi mà thôi. Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như trong mắt hắn chỉ có ngươi, người hắn chú ý chỉ có ngươi…Nguy hiểm thật. Công Đồ Nương chớp mắt, bày thức ăn lên bàn. 
Cô rót rượu ra chén cho Hoài Lâm, nói “Thưa công tử, mời ngài dùng”. 
Hoài Lâm nói “Anh cứ để mặc tôi”. 
“Loại rượu này quán chúng tôi ủ đã 5 năm, hôm nay nhân ông chủ có việc vui mới lấy ra mời quan khách. Ông chủ dặn chúng tôi nhất định phải mời quan khách nếm thử bằng được”
Hoài Lâm bưng cái ly, mỉm cười không nói gì
Công Đồ Nương nhìn Hoài Lâm cười mà lòng chột dạ. 
Cô nói “Tôi cũng xin một ly, công tử không phiền chứ ạ”. Thấy Hoài Lâm mỉm cười gật đầu, cô mau mắn rót một ly khác rồi uống cạn, để chứng tỏ rượu không vấn đề gì
Nhưng dù thế Hoài Lâm vẫn không chịu uống, cứ điềm nhiên bưng cái ly, nhìn cô cười như không
Công Đồ Nương sốt ruột đến nỗi tim đập thình thịch
“Đây là lòng thành của ông chủ tôi. Mong công tử đừng từ chối”
Một lúc lâu sau Hoài Lâm cũng chịu uống rượu. Nhưng chàng chỉ uống có một hớp
Lửa giận trong lòng Công Đồ Nương cháy hừng hực. Có mỗi một ly rượu mà mãi không xong. 
Hoài Lâm vẫn ung dung thong thả nói “Rượu ngon phải thưởng thức từ từ”. 
Công Đồ Nương chột dạ. Cô tự nhủ chẳng lẽ hắn thấy mình sốt ruột, phải bình tĩnh mới được. 
Cô cười giả lả: “À vâng, công tử rất biết thưởng thức ạ”
Hoài Lâm phớt lờ, như trêu ngươi Công Đồ Nương, chậm rãi hớp một ngụm, nói “Công nhận rượu ngon thật”
Cuối cùng cũng hết một ly. Công Đồ Nương vội rót thêm một ly. 
Bỗng Hoài Lâm nhắm mắt, hình như choáng váng, nghi hoặc “Rượu này…hơi kỳ lạ”. Nói xong chàng gục trên bàn
Công Đồ Nương mừng rỡ. Cô đẩy Hoài Lâm vài cái. Chàng không nói gì. Cô nhéo thật mạnh. Hoài Lâm vẫn không có phản ứng. Thuốc mê hiệu quả nhanh thật
Công Đồ Nương đi vòng quanh Hoài Lâm, nhìn trái nhìn phải, không thấy gì. Cô quyết định lục lọi trong áo chàng. Nhưng Hoài Lâm nằm gục trên bàn thật khó lấy. Công Đồ Nương bèn cúi người xuống thò tay dưới cánh tay Hoài Lâm, mò vào vạt áo trước. Ngón tay cô chạm vào một vật gì đó, thì đột nhiên Hoài Lâm ngẩng lên, đè cổ tay cô lại ngay
Hoài Lâm nói “Cô sàm sỡ tôi sao?”
Rõ ràng là hắn đùa cợt. Công Đồ Nương vừa giận dữ vừa xấu hổ
Trấn tỉnh lại. Cô nói “Thôi được, không dài dòng nữa. Anh trả tôi miếng ngọc. Tôi trả anh bức tranh. Chúng ta không ai nợ ai”
Hoài Lâm mỉm cười “Tôi cũng chỉ mong có thế”
Chàng nhanh nhẹn rút trong ngực áo ra miếng ngọc bội, lùi ra sau, đặt trên chậu cây trong góc phòng. Ở góc bên kia, Công Đồ Nương cũng rút ra một bức tranh đặt trên góc bàn. Rồi hai người ngẩng lên, dò phản ứng của nhau. 
Hoài Lâm nói “Tôi đếm tới ba nhé. Một…hai…ba” Hai người lao như tên bắn về phía đối diện, Công Đồ Nương chụp lấy ngọc bội. Hoài Lâm chộp lấy bức tranh.
Cầm ngọc bội trên tay, Công Đồ Nương lật nhanh xem xét rồi gầm lên “Là giả. Anh lừa tôi”. 
Phía bên kia, Hoài Lâm đang chăm chú ngắm bức tranh, ngạc nhiên ngẩng lên. 
Công Đồ Nương nói “Phải. Đó cũng là giả. Tôi đã định khi cầm được ngọc bội thì tôi sẽ đưa tranh thật cho anh. Giờ thì muộn rồi. Anh sẽ phải hối hận”
Hoài Lâm lắp bắp “Không, tôi không…” rồi bỗng chàng lại ôm đầu choáng váng. 
Công Đồ Nương nói “Tôi đã dùng hai loại thuốc mê. Loại trong rượu mạnh hơn, tác dụng nhanh hơn, nhưng có lẽ anh đã vận công đẩy ra. Loại thứ hai tôi trộn trong túi hương tôi mang theo người, nhẹ hơn và khó phát hiện mùi, bình thường có hít phải cũng chỉ váng vất đầu là cùng nhưng lại đặc biệt có tác dụng nếu như vận công. Anh tránh được loại thứ nhất nhưng không tránh được loại thứ hai. Bây giờ thì ngoan ngoãn đi”. 
Hoài Lâm ríu mắt lại. Trước mặt chàng giờ chỉ còn là một màu đen

Một lát sau tỉnh lại, Hoài Lâm kinh ngạc thấy mình bị trói. Công Đồ Nương thì cầm dao múa may bên cạnh. 
Công Đồ Nương đắc thắng “Chắc anh không ngờ có ngày này. Giờ thì mau nói, ngọc bội của tôi anh cất đâu”. 
Hoài Lâm lắc đầu. “Tôi thật sự không biết”. Chàng chớp đôi mắt, khuôn mặt thành khẩn. Công Đồ Nương quay mặt đi, tự dặn mình không được tin con cáo giả nai này. 
Cô lấy dao dí vào mặt chàng: “khuôn mặt đẹp thế này mà bị rạch vài đường chắc chẳng còn đẹp đâu nhỉ”. 
Không ngờ Hoài Lâm mỉm cười, chẳng chút run sợ “Cô nương ơi, tôi đã nói rồi. Tôi không biết tại sao miếng ngọc lại thành ra thế, nhưng tôi không hề có ý xấu, chúng ta từ từ nói chuyện nhé”. 
Công Đồ Nương nghiến răng “Tin anh thì chắc tôi bán thóc giống mà ăn mất”
Chẳng lẽ mình không thể làm anh ta sợ? Tên này, theo thông tin thu được thì gian khổ nào cũng từng nếm trải hết rồi. Cái gì làm hắn sợ đây? 
Nhìn khuôn mặt điển trai của Hoài LâmCông Đồ Nương chợt nảy ra một ý. 

Tại kỹ viện lớn nhất kinh thành. Tú bà đang đứng xem xét chàng trai đang bị trói bên cạnh. Hoài Lâm, chính là chàng trai ấy – thì mặt mày xám ngắt, mắt đỏ ngầu hết nhìn bà ta rồi nhìn Công Đồ Nương
Công Đồ Nương phớt lờ ánh mắt ấy, hỏi tú bà “Thế nào?”
Tú bà nói “Còn đẹp hơn cả cô nương đầu bảng của chúng tôi. Nhưng tiếc lại là con trai. Chúng tôi là kỹ viện chứ không phải kỹ nam. Ngài nhầm chỗ rồi”. 
Công Đồ Nương cười lớn “Không, không nhầm. Ta có việc nhờ bà”. 
Công Đồ Nương mang tiền thảy ra bàn, rồi nhờ tú bà gọi các cô gái ra. 
Cô nói với các cô gái: “Tôi có việc cho các cô đây. Vừa được vui vừa có tiền”. 
Đoạn, Công Đồ Nương nâng cằm Hoài Lâm lên. “Tới đây các cô. Đêm nay công tử đẹp trai này sẽ ngoan ngoãn phục vụ các cô. Thích hôn thì hôn. Thích sờ thì sờ” - Hoài Lâm tức giận tột đỉnh, gân trán nổi cả lên, nhìn chằm chằm Công Đồ Nương. 
Mỹ nam khi giận dữ thì vẫn là mỹ nam. Đôi mắt Hoài Lâm mở lớn long lanh, đôi môi mọng mím lại vẫn lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ. Các cô gái ngạc nhiên trước bộ dạng và hoàn cảnh gặp gỡ chàng, đều im lặng băn khoăn. 
Thấy thế, Công Đồ Nương vung tay thả một nén bạc lên bàn, nói : “Đừng sợ. Dịp may hiếm có đấy. Ai hôn chàng, ta thưởng”. Lúc này một cô táo bạo đưa tay vuốt má chàng, các cô khác cũng bạo dạn hơn, tiến lại gần, có người còn ôm vai chàng. Công Đồ Nương bỗng dưng chột dạ. Cô cảm giác như Hoài Lâm là con nai giữa bầy sói. Tỉnh lại đi, hắn mà nai gì. 
Cô lắc lắc đầu tự nhủ, bên tai nghe giọng Hoài Lâm “Tôi không nói dối…” vừa khàn đặc vừa đau khổ. Tim Công Đồ Nương nhói lên, cô không chịu nổi, quát lên “Thôi được rồi”, rồi lao vào kéo Hoài Lâm ra. Cô vội vã tháo dây cho chàng rồi kéo chàng ra ngoài, bỏ mặc cả đám đang lao xao.
Trời đêm yên tĩnh. Hoài Lâm lẳng lặng bước đi, không nói một lời. Công Đồ Nương không hiểu chính mình, lẽo đẽo đi sau. 
Lát lâu sau cô ngập ngừng “Tại anh tráo ngọc của tôi thôi. Anh không thể trách tôi được”. Hoài Lâm ngừng phắt lại, khiến Công Đồ Nương đang bước tiếp suýt va phải anh. 
Hoài Lâm nói: “Tôi đã nói là không phải tôi tráo. Nhìn chất ngọc đi. Nó không phải loại tầm thường dễ kiếm đâu. Tôi có ba đầu sáu tay cũng không thể kiếm ra miếng ngọc như thế để mà tráo với miếng của cô”. Công Đồ Nương chột dạ. Cô thật sự không hiểu lắm về ngọc.
Hoài Lâm vẫn im lặng bước đi, rõ là đang rất giận. Công Đồ Nương không hiểu sao lại thấy mình thật là tội lỗi. 
Cô tự bào chữa: “Cũng tại anh gây chuyện trước. Anh tráo tranh của tôi, lấy ngọc bội của tôi, lại còn sờ…sờ…”. 
Hoài Lâm quay lại nói: “Tình thế bất đắc dĩ, tôi đành có lỗi với cô. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cô đã trả đũa đủ rồi. Tôi nghĩ cô là con trai nên mới mạo phạm, không biết không có tội, vả lại lúc đó bất ngờ quá tôi có kịp cảm thấy gì đâu, coi như…chưa sờ. Còn cô thì sờ tới sờ lui, hạ thuốc mê tôi, trả tranh giả cho tôi, lại còn mang tôi đến kỹ viện hành hạ nữa”. Giọng chàng uất nghẹn, đôi mắt long lanh chớp chớp, đôi môi mím lại hờn dỗi. 
Trước khuôn mặt kia, Công Đồ Nương không biết nói sao nữa. 
Cô dịu giọng “Thật ra tôi cũng muốn trả tranh thật cho anh lắm. Nhưng khổ nỗi tôi lầm lẫn, không biết bức nào là thật bức nào là giả nữa. Đây anh xem bức nào thật thì cứ lấy”. Chắc mẩm Hoài Lâm cũng chưa xem qua tranh nên sẽ không phân biệt thật giả, thôi thì vừa đấu dịu vừa tùy duyên thôi, nếu chàng chọn đúng là là số trời, Công Đồ Nương bèn đưa cả túi đựng tranh cho Hoài Lâm. Không ngờ vừa nhác thấy, bao vẻ uất ức trên gương mặt chàng biến đâu mất, thay vào đó là đôi mắt sáng rỡ. 
Hoài Lâm gọi to: “Xuống được rồi”. Lập tức một bóng người nhảy nhẹ nhàng từ trên mái nhà xuống cạnh Hoài Lâm, đưa tay đỡ túi tranh cho anh. Công Đồ Nương cảm thấy mình vừa bị một vố đau. Thì ra Văn Tiếng, hộ vệ của Hoài Lâm, đã nhận lệnh của anh, chưa bao giờ xa rời chủ nhân. Cô đã bị họ tương kế tựu kế lừa rồi
Cô hụt hẫng bước theo Hoài Lâm đang hí hửng, cất lời hỏi: “Nhưng làm sao anh nhận biết được bức tranh thật?”.
Hoài Lâm nói “Cô biết người vẽ bức tranh là ai không?”. 
Công Đồ Nương gật đầu “Là Mi Minh phu nhân”. 
Hoài Lâm nói “Bà ta là người của phái Tiêu Dao, bà ta vốn không phải là họa sư. Bức tranh này nổi tiếng không phải vì đẹp, mà vì nghe nói là ẩn chứa bí mật. Ai nắm giữ điều mà bức tranh nói tới thì sẽ có quyền năng to lớn. Chúng ta vào đây”. Hoài Lâm kéo tay Công Đồ Nương vào một cửa hàng bán tơ lụa. Văn Tiếng bước theo. Trong lúc cô đang ngơ ngẩn thì người làm trong tiệm cung kính cúi chào Hoài Lâm
Chàng nói “Đây là sản nghiệp của bố tôi”, rồi dẫn nàng vào một căn phòng kín đáo.
Hoài Lâm trải các bức tranh ra bàn giữa phòng. Các bức tranh đều có chữ ký và ấn triện y hệt nhau, do Công Đồ Nương làm giả. Công Đồ Nương thoáng đỏ mặt ngại ngùng vì lời nói dối ban nãy. Nhưng Hoài Lâm dường như không để ý. Chàng quan sát thật kỹ các bức tranh. Rồi chọn ngay một bức lên. Công Đồ Nương đỏ mặt chột dạ. 
Hoài Lâm nói như giải thích “Cô biết không? Một bức thì không thể biết được, nhưng nhiều bức thì biết ngay. Mỗi người có một phong cách vẽ khác nhau mà”
Chàng đặt bức tranh vừa chọn xuống trước mặt, quan sát thật kỹ. Công Đồ Nương cũng tò mò đứng ngó. Bức tranh vẽ một mỹ nhân đang tựa cửa ngó ra vườn hoa bên ngoài. 
“Cô biết hoa gì đây không?”. Hoài Lâm cất tiếng. 
Công Đồ Nương lắc đầu “Loài hoa này quá bình thường, tôi không phân biệt được”. 
Hoài Lâm nói. “Mi Minh phu nhân là trưởng lão của Phái Tiêu Dao. Đó là môn phái đông đảo nhất, luôn lấy chính nghĩa, lấy võ học làm trọng. Họ không có bí kíp riêng, ngược lại bí kíp của họ chính là khả năng trà trộn vào các môn phái, lấy bí kíp của phái khác để chọn lọc tinh hoa thành bí kíp võ học của mình. Cái đặc biệt của Tiêu Dao phái chính là không có gì đặc biệt. Bông hoa này có lẽ là linh vật, mang đặc trưng của họ. Không có gì đặc biệt nhưng rất đặc biệt. Loài hoa này có lẽ là Diệp Hà Sơn, khi gặp nước chúng trong suốt, và sẽ trở lại nguyên hình khi làm khô”
Công Đồ Nương khó hiểu “Ý anh là…”. 
Hoài Lâm nói “Trải qua mấy trăm năm, chưa ai khám phá ra bí mật của bức tranh. Họ chỉ biết là nó liên quan đến hoa Diệp Hà Sơn thôi. Thậm chí từng có người đào xới cả vườn Diệp Hà Sơn của Tiêu Dao phái, nhưng không tìm ra bất cứ điều gì. Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là có liên quan đến loài hoa này, nên bà ấy mới vẽ như thế, nhưng liên quan thế nào thì tôi chỉ suy đoán”. 
Hoài Lâm với tay lấy ly nước trên bàn. Chàng nhỏ một chút lên bức tranh. Các đường nét chỗ nước thấm ướt bỗng biến mất. 
Hoài Lâm phấn khích “Vậy là tôi đúng. Bức tranh này có hai lớp. Mi Minh phu nhân vẽ xong. Sau đó dùng hoa Diệp Hà Sơn pha chế thành một loại màu đặc biệt để vẽ đè lên lớp thứ hai. Nhờ đặc tính của Diệp Hà Sơn nên lớp vẽ khi khô sẽ che dấu lớp vẽ ban đầu rất hoàn hảo. Chỉ sau khi tranh bị thấm ướt, lớp vẽ sau trở nên trong suốt thì mới lộ bức vẽ ban đầu ra”
Hoài Lâm và Công Đồ Nương làm ướt nguyên bức tranh, và lớp vẽ dần trở nên trong suốt, lộ ra một hình ảnh. Nhìn hình ảnh này cả hai chợt giật mình. 
Hoài Lâm lạ lùng ngẩng lên nhìn Công Đồ Nương “Rốt cuộc thì cô là ai?”

Hết chương II

Tác giả: Cloud_cherry

No comments:

Post a Comment